Vừa chạm vào, chàng khẽ run một cái.
Ta hoảng hốt hỏi:
"Sao vậy? Chàng thấy không khỏe ở đâu?"
Chàng không nói nổi, chỉ lắc đầu yếu ớt.
Ta thử nắm lấy tay chàng, chàng định giật ra, nhưng ta lại siết chặt hơn.
Chỉ một lúc sau, cái lạnh thấu xương từ tay chàng truyền vào cánh tay ta.
Nhưng ta phát hiện, hình như chàng dễ chịu hơn một chút.
Vì vậy, ta lại cầm lấy tay còn lại của chàng, quả nhiên thấy nhịp thở của chàng ổn định hơn đôi phần.
Thấy thế, ta cúi đầu, bắt đầu cởi áo của chàng.
Chàng biết ta định làm gì, cố sức cản lại: "Đừng như thế…"
Nhưng giờ này khắc này, ta là người làm chủ.
Ta cố chấp cởi áo chàng, rồi lại tự mình cởi y phục.
Chàng quay mặt đi.
Ta cúi người, dán thân mình lên người chàng.
— Lạnh!
— Lạnh đến tận tim gan!
Ta không nhịn được mà bật thốt lên:
"Lạnh quá!"
Chàng toàn thân căng cứng, nghiến răng bật ra mấy chữ:
"Đừng... như vậy…"
"Không... đáng đâu…"
Không đáng?!
Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng.
Thấy chàng chịu khổ, ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?
Ta không làm được.
Ta run rẩy dùng tay và chân, ôm lấy chàng, ép sát thân thể, đem chút hơi ấm của ta, truyền sang để xua tan cái giá lạnh ăn mòn xương tủy trong người chàng.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy nhịp thở chàng bình ổn trở lại.
Mà ta cũng mệt mỏi đến mức thiếp đi trong lúc áp mặt vào lồng n.g.ự. c lạnh băng của chàng.
08
Vừa mở mắt ra, câu đầu tiên ta nói, mặt đỏ bừng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!