Chương 9: (Vô Đề)

"Ta lớn hơn ngươi nhiều lắm có đúng không?" Thần Hiên cũng không có tâm tư nhìn thiếp canh kia nhưng trong ấn tượng của hắn tiểu cô nương này luôn luôn rụt rè nhút nhát, xem ra tuổi cũng không lớn.

A Vi đương nhiên biết hắn năm nay bao nhiêu tuổi, thấp giọng đáp: "Bảy năm… Cũng không nhiều lắm."

Nghe xong lời này Thần Hiên mới biết, nguyên lai so với dự đoán của hắn còn lớn hơn một hai tuổi, bộ dáng e lệ đáng yêu cùng má lúm đồng tiền kia thật khiến cho người ta không thể nào nghĩ tiểu nha đầu nho nhỏ vậy mà đã 18.

Hắn lại hỏi: "Là ngươi tự nguyện gả tới thật sao? Có người áp bức ngươi có đúng không?"

A Vi nhìn hắn có chút kì quái, ai lại đi hỏi vấn đề này chứ? Chẳng lẽ hắn tưởng nàng gả tới tới đây là vì trong nhà tham sính lễ, bức bách nàng sao?

Nàng ngẩng đầu, bộ dáng vô cùng nghiêm túc: "Là nguyện ý."

Dứt lời liền chạm phải ánh nhìn lạnh lùng từ đáy mắt sâu khó lường, tiểu cô nương lại không khỏi cúi đầu nhìn tà áo đỏ rực của chính mình.

Thần Hiên nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nữ nhân này rõ ràng đã biết qua các loại tin đồn về hắn, thế mà cũng không ngại, cũng không ngại tuổi tác hắn lớn, còn tự nguyện gả tới. Hơn nữa, xem ra nàng thật sự không nói dối, cũng không giống bị người bức bách.

Hắn vốn đã tính toán cẩn thận, nếu đối phương chỉ cần có một tia không nguyện thì hắn sẽ lập tức viết một phong hưu thư, toàn bộ sính lễ cùng đồ cưới cũng không đòi lại, để cho nàng có thể trở về nhà dàn xếp ổn thoả. Nếu sợ về sau khó gả thì lại cấp thêm mười mấy lượng bạc, chừng này làm đồ cưới áp hòm thì không thể nào không có người muốn cưới vào cửa. Mắc kệ đối phương khóc nháo làm loạn, hắn cũng sẽ không nổi giận, đòi cái gì liền cho cái đó, để cho người ta vừa lòng mới tốt.

Như thế tỏ rõ được tâm ý muốn bồi thường của hắn.

Nhưng những chuyện này căn bản không cần dùng đến…

Thần Hiên cân nhắc một chút, thôi thì binh đến tướng chặn. Hắn cũng biết, tính tình của mình người ngoài nhìn vào đến thấy hết sức cổ quái, tiểu nha đầu này ở chung mấy ngày sẽ lập tức hối hận mà thôi. Đợi đến lúc nàng muốn đổi ý thì nói ra những tính toán kia cũng được.

Ngay lúc A Vi cảm thấy không khí ngưng trệ đến độ không dám thở, Thần Hiên cũng nói một câu: "Thời gian cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."

Nàng mơ hồ ừ một tiếng, trống ngực đập thình thịch, đến chính mình còn có thể nghe rõ từng nhịp.

Một lát sau, nàng phục hồi tinh thần lại, người đã sớm rời đi, đoán chừng là tắm rửa đổi xiêm y.

A Vi lúc này mới mạnh dạn ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ bốn phía. Căn phòng tương đối rộng rãi, giường nàng đang ngồi kê sát vào tường gỗ, đối diện chính là một tấm bình phong bằng trúc, phía đầu giường có đặt một chiếc bàn gỗ, trên có gương đồng lớn. A Vi đi tới trước gương, đem châu sai, trâm cài cùng hoa lụa trên tóc tháo xuống, thuận tay cầm chiếc lược bên cạnh chải tóc.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng theo gương nhìn ra liền thấy đối phương đang bưng một thứ gì đó đi vào, A Vi vội vàng giả vờ tiếp tục chải tóc, không dám quay đầu nhìn lại.

Thần Hiên đem chậu nước đặt trước bình phong: "Ta mới lấy một ít nước, ngươi dùng."

Hắn thì không cần phiền phức như vậy, từ trước đến giờ vốn một mình một cõi, mỗi lần muốn tắm rửa chỉ cần trực tiếp đi tới dòng suối là xong. Bất quá hiện tại trời tối, cho dù hắn không muốn cô nương này lưu lại nhưng cũng không muốn làm khó nàng, một thân nữ nhi ra bên ngoài mò mẫm trong bóng đêm tắm rửa cũng không phải chuyện tốt.

"À, đa tạ…" A Vi còn chưa kịp nói xong, người đã đi qua phía bên kia bình phong.

Nàng quay đầu liền trông thấy một chậu nước lớn, trên vành chậu còn vắt sẵn một cái khăn trắng. Sờ sờ khuôn mặt bao một tầng son phấn thật dày của mình, nàng có chút cảm khái, một chậu nước kia thật sự là cứu tinh rồi. Chầm chậm đi tới, A Vi nhẹ nhàng nhúng khăn vào chậu. Cùng lúc đó nàng nghe được từ bên kia bình phong truyền đến một trận ồn ào, len lén nhìn sang liền trong thấy bóng dáng cao lớn đang khom lưng trải chiếu bày chăn đệm.

Nàng còn đang nghi hoặc, lại nghe một chuỗi thanh âm trầm thấp vang lên: "Tối nay ngươi nghỉ ngơi trên giường đi."

A Vi nhìn trở lại giường gỗ, một người nằm thì rất rộng rãi, hai người thì xem ra có chút chật chội. Đáy lòng khẩn trương của nàng trong nháy mắt buông lỏng, lại ẩn ẩn có chút mất mát. Cảm thấy mình chiếm giường của người ta cũng không phải chuyện tốt, nàng cắn cắn môi: "Hay cứ để ta ngủ dưới đất, ngươi trở lại giường đi."

Thần Hiên bên này đã chuẩn bị nằm xuống, thản nhiên ném mấy chữ: "Không cần." Tuy rằng hắn sẽ không cùng nàng thành phu thê thực sự nhưng cũng không thể nào để một cô nương nằm dưới đất được.

"À, vậy…" A Vi thấy hắn sắp ngủ, thanh âm liền đè thấp: "Thế… Nước đổ ở đâu?"

"Cứ để chỗ cũ là được." Thần Hiên đáp.

Nàng nghe lời dời chậu nước lại chỗ cũ, trong lòng có đầy chuyện muốn nói nhưng lại ngượng ngùng xấu hổ, đoán chừng hắn mệt mỏi lại càng không dám quấy rầy.

Buông trướng mạn, nàng cởi bớt y phục, chỉ chừa lại nội y, kéo chăn nằm xuống, đang muốn nhắm mắt, thì lại phát hiện bên ngoài đèn vẫn sáng, đành phải tự thân vận động một chuyến. Đèn đặt trên bàn, người kia cũng đã ngủ, không thể mặt dày mà phiền hắn thay nàng tắt đèn. A Vi vén trướng mạn, thấy người ngoài kia tướng nằm cũng không đổi, liền không mặc áo vào, để chân trần đi vài bước thổi tắt đèn rồi sờ soạng trở về giường. Lúc này đắp chăn mới cảm thấy ổn thoả.

Nàng biết, sau khi thành thân thì hai người phải ngủ chung một giường. Nhưng nàng vốn đã ngủ một mình hơn mười năm, hôm nay nếu lập tức cùng hắn nằm chung một chỗ thì chắc chắn sẽ khó chịu vô cùng. Đại khái hắn cũng không quen cho nên mới trải chăn đệm ngủ như vậy. Về sau có quen thuộc hơn thì sẽ ngủ chung có phải không?

Bỗng nhiên nghĩ tới, chăn này là chăn hắn từng đắp, giường này là giường hắn từng nằm… Hai má nàng có chút nóng lên, theo bản năng vùi mặt vào chăn như thể sợ có người sẽ cười nàng một phen. Qua một lúc lâu sau A Vi mới thò đầu ra, tiếng hít thở vững vàng của Thần Hiên giữa màn đêm u tĩnh truyền tới phá lệ rõ ràng. Người thật sự ở ngay ngoài kia, ngủ cách nàng mấy bước chân, thế thẳng cho đến lúc này, nàng vẫn cảm thấy mọi thứ hư hư thực thực, giống như một giấc mộng dài không tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!