Thần Hiên không phải không hiểu đạo lý cha mẹ nhớ thương con, lúc này lại thấy Hạ lão gia tâm tình kích động, liền chân thành nói: "
"Bá phụ, ta không có nửa phần giả dối, nếu Hạ tiểu thư đã trở lại, phụ thân cùng nữ nhi đoàn tụ mới là quan trọng nhất."
Đối phương tựa hồ buông lỏng tinh thần, khóe lệ cũng rưng rưng: "Thần Hiên… Một chút hiềm khích ngươi cũng không để ý tới… Làm cho lão hủ này không biết làm sao cho phải. Ngươi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nói đền bù đã là chuyện không thể, sao lại mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua… Sau này có cái gì Hạ gia có thể giúp, toàn gia trên dưới của ta chỉ cần làm được, liền không ngại mà dời non bạt núi."
Thần Hiên biết lão nhân sẽ không để nữ nhi đứng ngoài cửa nữa mới nhẹ lòng nở nụ cười: "Ta chịu khổ nay cũng đã được bù đắp, người không cần bận lòng."
Hạ lão gia lau nước mắt, nhìn về phía A Vi, trong lòng không nói cũng hiểu rõ.
Hạ Vân Phỉ quỳ trước phòng phụ thân, tròng mắt ầng ậc nước ảm đạm rủ xuống, dưới gối cũng xuất hiện mấy vòng xanh tím. Cánh cửa trước mắt cọt kẹt mở, nàng nhìn thấy Thần Hiên cùng A Vi đi ra, trong lòng có chút áy náy cùng xấu hổ, theo bản năng cúi đầu càng thấp hơn.
Đột nhiên nàng nghe thấy một thanh âm trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu mình: "Phụ thân của ngươi đã bằng lòng gặp ngươi rồi."
Dứt lời, đôi phu thê trước mặt nàng cứ vậy mà đi thẳng ra ngoài….
Hạ Vân Phỉ không tin ngẩng đầu nhìn lên, chỉ bắt được dư quang góc áo nam nhân tuấn lãng khuất sau khúc quanh, vội vàng nâng hai chân tê dại, nàng vừa khó nhọc lại vừa hưng phấn đi vào phòng.
A Vi ngoan ngoãn đi theo Thần Hiên ra khỏi Hạ gia, lên ngựa cũng không nói gì…
Qua một lúc lâu sau, A Vi lấy dũng khí, muốn hỏi chuyện năm đó, chợt nghe phía sau có người gọi tên bọn họ.
Thần Hiên ghìm cương, A Vi vén rèm nhìn về phía sau chỉ thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi tới, dừng sát bên bọn họ. Trên xe ngựa là Hạ Vân Phỉ, nàng đi đến chỗ bọn họ, Hiên trịnh trọng thi lễ một cái, đưa qua một túi gấm.
"Phạm nhị công tử đã bỏ qua hiềm khích lúc trước, Hạ gia cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại, mong công tử nhận lấy vật này."
Thần Hiên phất tay: "Giao tình của Phạm gia cùng Hạ gia bao nhiêu lâu nay là thế, bỏ qua khúc mắc trước là chuyện nên làm, tao sao lại có thể thu vào tay?"
"Vật này là phụ thân muốn ta phải giao tận tay Phạm nhị công tử, xin đừng chối từ." Đáy mắt Hạ Vân Phỉ thật sự đã lộ ra nét cầu khẩn vô cùng rõ ràng.
Thần Hiên không chối từ nữa, tiếp nhận túi gấm, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng là ngân phiếu cùng tiền bạc, xem như là một phần tâm ý của Hạ bá phụ đi.
Xe ngựa lại chuẩn bị lên đường, A Vi buông màn, ở một bên nhìn theo xe Hạ Vân Phỉ rời đi, trong lòng có chút kỳ kỳ quái quái từ lúc bắt gặp ánh mắt lưu luyến cùng không nỡ của Hạ Vân Phỉ nhìn Thần Hiên.
Hạ Vân Phỉ nhìn theo xe ngựa xa xa kia, trong lòng nhớ lại bóng dáng tuấn lãng mạnh mẽ kia…
Đã 7 năm rồi, hắn cũng không có biến hóa gì quá lớn mà chính nàng đã thay đổi không ít…
Thời niên thiếu khờ dại, đem nhầm nam nhân lỗ mãng thành anh hùng, bằng không lúc này cũng đã là một thiếu phu nhân an nhàn, mỗi ngày đều có thể ở cạnh người nhà mà chăm sóc, cuộc sống cứ như vậy mà bình yên….
Hạ Vân Hàn cưỡi ngựa đuổi tới, nhìn muội muội ở trong xe ngựa sững sờ, vội vàng ghìm chặt dây cương, hỏi: "Phạm Thần Hiên đi rồi?"
"Đã đi rồi." Hạ Vân Phỉ không biết huynh trưởng cũng theo tới, "Đại ca, có chuyện gì sao?"
"Muội đem cái gì đưa cho hắn vậy?" Hai tay Hạ Vân Hàn nắm thành quyền.
Hạ Vân Phỉ mù mờ đáp: "Là túi gấm của phụ thân đưa cho."
Hạ Vân Hàn xoay người muốn lên ngựa đuổi theo Thần Hiên, đòi lại đồ vật. Bất quá hắn cũng nghĩ lại, đồ đã đến tay người thì hẳn đã sớm bị mở ra, với sự thông tuệ của Phạm Thần Hiên, chỉ cần thấy thì nhất định sẽ nhận thức được, hắn muốn đòi lại cũng đã là phí công.
"Muội muội, muội biết bên trong túi gấm là cái gì không?"
Hạ Vân Phỉ nhíu mi: "Hẳn là ngân phiếu, địa khế linh tinh, phụ thân muốn bồi thường hắn, muội cũng cảm thấy nên như vậy. Tuy Phạm gia cũng không thiếu chút tiền đó nhưng cũng là một phần tâm ý của phụ thân… Huynh cũng không cần nhọc công đòi lại làm gì."
Nếu chỉ là một ít tài vật linh tinh bình thường đó, Hạ Vân Hàn nhất định sẽ không nói gì nhưng hắn hiểu rõ tính tình của lão nhân nhà mình, nhất định sẽ tuân theo lời hứa năm đó, đem mấy thứ kia giao cho Phạm gia.
"Muội muội, năm đó muội đi rồi, phụ thân cùng Phạm gia đã có một giao ước rõ ràng, cho nên mấy năm nay Hạ gia ta mới phải ở dưới trướng Phạm gia. Bằng không chỉ tính riêng chuyện chế sứ ở Đàm Châu này, chúng ta nhất định sẽ đứng đầu, tuyệt đối không tới phiên Phạm gia. Nay ngươi đã trở lại, Phạm gia tự nhiên không cần giữ bí mật chuyện của muội nữa, Hạ gia vì sao lại phải tuân theo hứa hẹn lúc đó, đem vật quý như vậy giao cho Phạm gia."
Hạ Vân Phỉ không khỏi ngơ ngẩn: "Vậy rốt cuộc bên trong túi gấm chứa thứ gì?" Mỏng như vậy, tuyệt không thể là thứ gì có giá trị liên thành đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!