Chương 36: (Vô Đề)

Trở lại Kiều gia, A Vi nhanh chóng vào bếp đun nước nóng, Kiều lão đầu vào nhà nghỉ trước.

Du Bách Ngạn vứt một đống hành lý của mình xuống chân Thần Hiên, lầm bầm: "Trong này có một ít sự kiện của Lãng Đình, còn có chân dung của hắn, đều là dùng thời gian cực ngắn mà thu thập được. Tuy rằng không đảm bảo chuẩn xác tuyệt đối nhưng dù sao hơn không có gì, ta mang tất cả đến đây, ngươi xem thử thế nào."

Thần Hiên gật gật đầu, cầm sổ sách vào phòng, Du Bách Ngạn trừng mắt nhìn chỗ hành lý bị bỏ lại, vội vàng nói to: "Này, thế ta ngủ chỗ nào?"

"Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn thì tranh thủ chạy đến quán trọ trấn trên đi." Thần Hiên lấy lồng đèn treo dưới mái hiên đưa cho hắn, "Đừng quên kế hoạch của chúng ta."

"Làm người không có tâm can!" Du Bách Ngạn tiếp nhận đèn lồng oán giận thu thập hành lý, "Giờ này ngươi còn để cho ta đi xuống núi, ngươi không hành hạ người khác liền không chịu được? Hôm nay ta đương nhiên không muốn giành giường với ngươi, chỉ cần có chăn chiếu, ta ngủ ở nhà chính cũng được."

A Vi vừa từ trong bếp đi ra, nghe vậy liền nói: "Không cần, Du đại ca cứ ở tạm trong phòng Tiểu Cẩn là được rồi."

"Là tẩu tử tốt với ta nhất!" Du Bách Ngạn vừa nói vừa đem đèn lồng đưa cho Thần Hiên, ôm hành lý định đi vào trong liền bị Thần Hiên ngăn cản: "Vất vả ngươi một chút, nhân trời chưa tối thì đi đi."

Du Bách Ngạn than thở: "Sáng mai ta rời đi sớm là được, rõ ràng là như nhau mà."

"Như nhau? Nếu người có ý phát hiện ngươi với Thủy Trúc thôn có liên hệ, kế hoạch của chúng ta chưa kịp thực hiện đã tự thân bại lộ. Hôm nay ngươi tới đây trễ, còn chưa có mấy ai thấy qua ngươi, phải nhân lúc trời nhá nhem rời đi, bảo toàn chính sự một chút." Thần Hiên thắp lại đèn lồng, tiễn Du Bách Ngạn đến ven đường.

Du Bách Ngạn cam tâm tình nguyện cầm lấy lồng đèn, liếc mắt nhìn Thần Hiên: "Cái tên tiểu tử ngươi, từ trước đến giờ đều là nhàn vân dã hạc, thờ ơ thế sự, chuyện không ảnh hưởng đến mình liền tận lực không dây vào, sao hôm nay lại khí huyết dâng trào muốn giúp đỡ người khác là thế nào? Hay là muốn trừ gian diệt ác, cứu nhân độ thế? Ta rõ ràng thấy ngươi không có loại tư tưởng này."

"Coi như ta nhàm chán tìm chút chuyện làm đi." Thần Hiên cười nhẹ.

"Là vì tiểu tẩu tử của ta phải không? Đúng là… Yêu ai yêu cả đường đi." Du Bách Ngạn cười to. "Đại Điểu, nhà ngươi đúng là nhìn như mây nhạt gió nhẹ, thế mà đến lúc động tâm cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi."

Ánh mắt Thần Hiên không tự chủ được quét về phía thân ảnh xinh xắn bận rộn trong phòng bếp, mi mục cũng trở nên mềm mại: "Chớ vội vui mừng, sẽ có một ngày ngươi cũng như vậy thôi…"

"Không cần!" Du Bách Ngạn phẩy tay, "Nữ nhân phiền toái lắm. Được rồi được rồi, ngươi không cần phải ở trước mặt ta khoe khoang, ta biết ngươi hiện tại như cá gặp nước." Lại cười cười: "Bất quá xong chuyện chỉ cần để cho tẩu tử nấu cho ta chút đồ ăn ngon là được rồi! Ta đi đây." Dứt lời liền xoay người đi xuống núi.

** ** ** **

A Vi nằm dài trên giường, tiết trời đêm đã bắt đầu lạnh, nàng cuộn mình trong chăn, có chút trằn trọc không ngủ được liền quay đầu nhìn Thần Hiên đang chong đèn, chăm chú ngồi trước bàn.

"Đã trễ lắm rồi, chàng cũng đi nghỉ đi, ngày mai lại xem tiếp." Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn vững chãi, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thần Hiên đang xem mấy thứ Du Bách Ngạn đem tới, không khỏi có chút xuất thần, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm mềm mại của nương tử mới tỉnh táo lại.

"Nàng ngủ đi, ta đi rửa mặt xong liền trở lại."

Thần Hiên liếc mắt nhìn bức họa lần cuối, đem tranh cuốn lại, nhanh chóng thu dọn, đến phòng tắm vệ sinh xong liền về phòng.

Cởi bớt áo ngoài, hắn thổi tắt đèn trèo lên giường, phát hiện tiểu nương tử nhà mình rõ ràng đã cuộn thành con sâu to mà cả người lại lạnh buốt. Được, để cho hắn sưởi ấm nàng một chút.

Hắn ôm nàng, hôn một cái lên bờ môi đỏ mọng quen thuộc, lại đột nhiên phát hiện nữ nhân của mình yên lặng thở dài một hơi.

"Như thế nào? Lo lắng?" Hắn hỏi.

A Vi ừ nhẹ một tiếng, đem mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của hắn.

"Yên tâm." Thần Hiên cười nói, "Dương Thanh Tùng không gặp vấn đề gì đâu, ta cùng Du Bách Ngạn sẽ hết sức bám trụ Hứa Tụng Công, trên đường còn có người tiếp ứng hắn."

Đáy mắt A Vi tràn đầy sương mù, qua một lúc lâu mới hiểu được hắn vừa nói gì. Trong lòng vừa tức vừa vội, tay nhỏ lập tức thoi một cú vào lồng ngực hắn: "Chàng nói cái gì thế? Ta là đang lo lắng cho chàng…" Chẳng lẽ đã là phu thê lâu như vậy, hắn còn hoài nghi nàng cùng Dương Thanh Tùng có điểm không rõ ràng?

Dưới ánh đêm sáng mờ, đáy mắt trong suốt của nàng như lấp lánh, lại lộ ra mấy giọt lệ ủy khuất, hắn thoáng chốc nhận ra mình đùa giỡn sai rồi, vừa hôn lên khóe mắt nàng vừa dỗ: "Là ta nói đùa, đừng tức giận."

"Ở đâu có kiểu đùa giỡn như vậy? Ta không thấy vui chút nào." Nàng bĩu môi nói.

Thần Hiên không biết phải dỗ thế nào, đành vùi đầu hôn nàng không ngừng, nghe nàng ư một tiếng như mèo kêu, lửa trong lòng bất tri bất giác cũng bùng lên… Từ ngày ấy còn chưa được tận hứng, hai người cũng chưa gần gũi qua, thứ nhất là vì hắn muốn đợi thân thể nàng khôi phục, thứ hai là vì đại sự trong thôn chi phối.

Phát hiện tay ấm của hắn thăm dò thân thể mình, tay lớn tham lam xoa nắn nơi đẫy đà, A Vi thở hổn hển đẩy tay trượng phu: "Không được, ngày mai chàng còn có chính sự phải làm." Hắn thật muốn ép buộc thì không biết còn chậm trễ đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!