Tờ mờ sáng hôm sau, A Vi là từ trong vòng tay ấm áp của Thần Hiên mà tỉnh lại. Nàng vừa khẽ cử động, hắn cũng mơ hồ mở mắt…
"Còn đau nhiều không?" Hai người gần như đồng thanh hỏi.
Thần Hiên xoa xoa đốt xương cụt, chịu đựng đau đớn, cười nói: "Không đau."
"Hôm qua ta cũng không biết vì sao lại đột nhiên đá chàng như thế, thực xin lỗi.", A Vi giấu mặt vào trong vòm ngực rộng của hắn, ngượng ngùng nói: "Ta vẫn còn đau… Chàng sẽ không chê ta quá yếu ớt đó chứ?"
"Không đâu." Hít căng phổi hương tóc thơm ngát của nàng, hắn thích ý vô cùng. Tuy rằng đêm qua không được ăn no, sau khi rơi khỏi giường cũng không tiếp tục nhưng nội tâm của hắn thật sự cũng có điểm thỏa mãn rồi, "Là ta không tốt, khiến nàng phải đau đến chịu không nổi. Sau này làm thêm vài lần nàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, việc này không phải chỉ một mình ta hưởng thụ đâu, cả nàng cũng được vui vẻ."
A Vi chu miệng, dưới thân hắn lớn như vậy, đương nhiên hắn quản không được. Phải chi chỉ nhỏ nhỏ thôi thì sẽ không đau đến vậy đúng không? Nữ nhân trong sách hôm qua đều có vẻ mặt kỳ kỳ quái quái, cái đó gọi là hưởng thụ vui vẻ sao? Cũng không biết khi nào nàng mới có thể cảm nhận được.
Khe khẽ miết ngón tay lên hai điểm nho nhỏ trên ngực hắn, nam nhân cũng có thể hồng nộn mê người thế này, rõ ràng là vì da thịt trắng nõn của người này rồi. Nàng bỗng nhiên cười khẽ: "Thế chúng ta là gì của nhau?"
Hắn bắt được tay nhỏ đang tác oai tác quái của nàng: "Là phu thê."
Lúc này nàng mới gật đầu vừa lòng, cười khúc khích thu lại ma trảo.
Hai người còn ở trên giường nhỏ giọng nói chuyện, nhu tình lan tràn trong không khí, qua một hồi liền biến thành nồng đậm dây dưa. Hưng phấn cùng ngọt ngào hoàn toàn hòa tan cơn mông lung buồn ngủ mỗi sáng, môi lưỡi vẫn còn quấn quít, hai người biết tạm thời không thể làm gì khác đành phì phò tách nhau ra…
Đêm qua nàng cũng không bị chảy nhiều máu nhưng trên giường vẫn có không ít điểm nâu sậm đáng nghi, Thần Hiên cũng lưu lại một đám lớn cho nên A Vi chỉ có thể cắn môi tự trách mình không chuẩn bị trước, lúc này chỉ có thể mang toàn bộ đi giặt sạch. Lại nghĩ tới chuyện vừa sáng sớm đã mang giường gối đi giặt, nàng thật sự có chút thẹn thùng, ông nội cũng đã sống hơn nửa đời người, chắc chắn sẽ đoán được vì vậy A Vi đành mang toàn bộ nhét vào trong rương, định thừa dịp ông nội nghỉ trưa sẽ mang ra giặt.
Thấy Thần Hiên mặc lại xiêm y hôm trước, nàng lập tức nói: "Sao lại mặc lại y phục cũ? Ta đã chuẩn bị cho chàng một bộ sạch sẽ rồi này."
Thần Hiên vừa đeo đai lưng vừa giúp nàng lấy bộ xiêm y treo trên sào, cười cười nói: "Hôm nay nàng mặc xiêm y mới, ta mặc lại bộ cũ, vừa tiện có cơ hội để ta thay nàng làm việc."
Thấy A Vi cười đến ngọt ngào, hắn vươn tay vòng qua eo thon của nàng, kéo sát vào mình, ở bên tai nàng phun từng cỗ nhiệt khí: "Chuyện thứ nhất có thể giúp, chính là thay nàng mặc y phục."
Nàng cười cười đáp ứng, sau đó lập tức phát hiện mình bị lừa, hắn giúp nàng mặc xiêm y, tay lại vừa chậm rãi vuốt ve nàng, bất tri bất giác lại nhốt nàng vào lòng, tựa hồ như một hồi dây dưa quấn quít trên giường hoàn toàn không đủ cho hắn thỏa mãn. Xiêm y nàng đã mặc xong lại bị hắn làm tán loạn, qua một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục lại như bình thường…
Nàng chu miệng liếc mắt nhìn hắn, quyết định không bao giờ để ý tới người này, hắn lại cười đến thỏa mãn, chống lại ánh mắt giận dỗi đáng yêu của nàng.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh cá nhân xong, A Vi bước nhanh mấy bước định đi làm điểm tâm, lập tức cảm nhận được một trận đau rát mà ư một tiếng…
Thần Hiên ở phía sau nhanh chóng đỡ lấy nàng, đau lòng bế bổng nương tử lên, sải bước đi thằng vào bếp mới vững vàng thả người.
Nghe được ông nội cùng Tiểu Cẩn cũng đã rục rịch rời giường, A Vi vội vàng đẩy hắn ra.
Điểm tâm là Thần Hiên làm, A Vi chỉ ở bên cạnh phụ trách chỉ đạo, Kiều lão đầu và Tiểu Cẩn ở trong sân rửa mặt xong xuôi, trông thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
A Vi thường ngày chỉ mặc váy thô áo gai hôm nay lại mặc váy lụa thướt tha, khí độ thanh tao lịch sự lên tiếng sai sử, quý công tử tuấn lãng phi phàm chớp mắt đã biến thành nô bộc, thay tiểu nương tử bận rộn trong bếp.
Tiểu Cẩn cười hì hì nhìn Kiều lão đầu, thấp giọng nói: "Ông nội, tỷ của ta cũng thật là lợi hại, đem cái người… Đem tỷ phu thu thập vào tay rồi."
Kiều lão đầu vắt khô khăn mặt, lắc lắc đầu, lo lắng nói: "Như vậy cũng không tốt lắm, người ta dù sao cũng là con nhà phú quý, hơn nữa ở đâu ra lại có chuyện nam nhân mỗi ngày đều vào phòng bếp. Ta phải nhắc nhở tỷ của ngươi mới được."
"Ta cảm thấy vậy mới tốt." Tiểu Cẩn bĩu môi, không cho là đúng, "Ông nội, người cũng đừng quản việc này, tỷ của ta chắc chắn sẽ biết đúng mực." Nhớ đến tiếng kêu thảm thiết tối qua, khóe môi Tiểu Cẩn không nhịn được mà giật giật mấy cái.
Kiều lão cúi đầu, cũng đúng, chuyện vợ chồng son thì thân là trưởng bối như ông cũng không tiện để lên tiếng, cứ như vậy quan sát thêm một thời gian nữa đã.
Lúc cả nhà dùng bữa, Kiều lão đầu thấy vẻ mặt Thần Hiên vẫn như thường, cũng không vì chuyện ban sáng mà sinh ra phật ý, còn thay cháu gái ông gắp không ít thức ăn, đáy lòng lão nhân mới an tâm hơn một chút.
Cửa viện Kiều gia lúc này có tiếng gõ cửa, mấy ngày nay trong lòng Kiều lão đầu có chuyện băn khoăn cho nên đối với tiếng đập cửa phá lệ mẫn cảm. Vừa thấy bên ngoài toàn là lão nhân trong thôn, ai ai cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, Kiều lão đầu liền có dự cảm không tốt, lập tức mời khách nhân vào nhà rồi nói với Tiểu Cẩn: "Tiểu Cẩn, thắt lưng ông nội đau quá, ngươi giúp ông nội đến nhà Vương lão đầu ở thôn bên mua một ít thuốc dán đi, chỗ còn thừa cứ giữ lại mà dùng."
Tiểu Cẩn nghe ông nội bị đau, cũng không để ý vì sao ông nội hôm nay đột nhiên lại chịu chi tiền mua thuốc, vội vàng ăn xong phần mình mà ra cửa. Vừa lo ông nội đau lưng, vừa muốn dùng chỗ tiền thừa kia mua hồ lô đường trên đường về.
A Vi cùng Thần Hiên cũng biết, mấy người này tới cửa chính là vì chuyện đất sét trắng. A Vi nhìn qua liền biết mấy lão nhân này đều là nhà giàu trong thôn, cả thôn trưởng Vương bá cũng tới, có thể thấy rốt cuộc chuyện này có bao nhiêu lớn. Mấy người sợ ở nhà thôn trưởng bàn chuyện sẽ bị tai vách mạch rừng cho nên mới tới nhà Kiều lão đầu, thấy Kiều gia còn chưa dùng bữa xong liền có chút áy náy.
Kiều lão đầu đương nhiên nói không ngại, lại giới thiệu Thần Hiên với mọi người, nói hắn có kiến thức cùng hiểu lý lẽ, ông cũng không giấu giếm chuyện mỏ đất sét với cháu rể cũng đề nghị mọi người cứ việc bàn bạc, không cần phải tránh mặt hay ngại ngần gì. A Vi nhanh tay thu dọn, pha trà cùng rót nước mới, Thần Hiên dời ghế, thuận tiện đỡ mấy lão nhân đến ngồi vào bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!