Hai người vừa đi một đoạn liền rước lấy không ít ánh mắt tò mò của thôn dân trên đường, thậm chí còn có vài người đánh bạo đến gần chào hỏi phu thê bọn họ. Từ trước đến giờ đều xem Thần Hiên là người cao cao tại thượng không thể động vào, lúc này hắn cũng ăn mặc giống như thôn dân bọn họ, thật sự đem lại mấy phần thân thiết dễ gần. Thần Hiên nhập gia tùy tục, học A Vi chào hỏi mọi người.
"Người ăn rồi sao?", "Người khỏe chứ?", "Vụ thu năm nay thu hoạch có tốt không?"…
A Vi nghe hắn niềm nở giao tiếp, bộ dáng lạnh lùng ít nói đã hoàn toàn biến mất, đáy lòng vừa cảm thấy quái dị vừa vui vẻ khó hiểu.
Bọn họ chậm rãi đi tới thôn bên, người trên đường đã thưa bớt, Thần Hiên mới nghiêng đầu hỏi nàng: "Mới vừa rồi có một phụ nhân đứng bên đường trợn mắt với nàng, là ai vậy? Có xích mích gì với nàng sao?"
Không nghĩ tới hắn chú ý quan sát đến vậy, A Vi cười: "Là Vương thị, mẫu thân của Dương Thanh Tùng. Bà ấy là một người không dễ đối phó, chàng cũng đừng so đo, tránh voi không xấu mặt nào đâu."
Thần Hiên hỏi lại: "Thật sao?"
Thấy A Vi gật gật đầu, Thần Hiên có chút trầm ngâm. Bản thân hắn xem như cũng đã giúp đỡ Dương Thanh Tùng một phen, thế mà phụ nhân kia làm còn dám trừng mắt với nương tử của hắn, rõ ràng là một người không hiểu chuyện.
"Thật may, nàng là nương tử của ta." Hắn cười cười, "Bằng không người kia mà làm mẹ chồng nàng thì không biết tiểu nha đầu này còn phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất đây."
A Vi bĩu môi nhìn hắn: "Vậy phải cám ơn chàng?"
Hắn cười cười: "Còn muốn đổi ý sao?" Đoạn thời gian trước nàng không có cha mẹ che chở, bây giờ đã có hắn, đường đường là nam nhân, hắn nhất định không để cho nương tử của mình ủy khuất được.
Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn do dự một lúc lâu mới hỏi: "Cha mẹ năm đó vì sao lại đột nhiên qua đời?"
A Vi không nghĩ tới hắn đột nhiên hỏi chuyện này, nàng sửng sốt một chút, nhớ đến hắn là trượng phu của mình mà nàng chưa bao giờ nói qua sự kiện đó cũng có chút không đúng. A Vi đi chậm lại, khe khẽ kể qua: "Tám năm trước, khi đó ta lên 10, Tiểu Cẩn thì vừa đầy tháng, cả nhà ta cùng nhau trở về bên ngoại một chuyến. Trên đường đi thì núi bị sạt, cha mẹ ta đều bị đè trúng, Tiểu Cẩn may mắn rơi xuống dưới một tán cây đại thụ, chắc là trong lúc ấy nương đã cố sức đẩy đến dưới tàn cây tránh đất đá… Hài cốt của bọn họ lăn xuống khỏi vực quá sâu, mấy thôn dân giúp đỡ cũng hết cách, sợ đào xuống thì núi lại sụp thêm lần nữa…"
Nàng vuốt ve vòng ngọc đã được Thần Hiên tu bổ trên tay, trong mắt lộ ra tiếc nuối: "Cuối cùng cũng chỉ lưu lại thứ này. Là món quà đầu tiên cha ta tặng cho nương."
Thần Hiên nắm lấy tay nàng, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, ta không nên hỏi những chuyện này. Chỉ là lo lắng vì sao từ trước tới nàng chưa từng dẫn ta đến bái tế nhạc phụ nhạc mẫu, không nghĩ tới lại đau lòng đến vậy."
A Vi nháy mắt cười cười: "Chàng yên tâm, ta cũng đã quen rồi. Nếu chàng muốn đến cúng tế cha cùng nương thì lúc trở về liền đi một chút, tuy không có nấm mồ nhưng ông nội vẫn lập bài vị. Ngày lễ ngày tết đều chú ý dâng hương, bình thường sợ nhìn thấy sẽ thương cảm cho nên mới không đặt trong thính đường."
Hắn đáp ứng một tiếng, không hề hỏi thêm chuyện cũ nữa.
Hai người theo chỉ dẫn của Kiều lão đầu, tìm đến nhà người kia, gia chủ thấy đôi phu thê trẻ, trong lòng có chút không tín nhiệm.
Thần Hiên nhìn qua tình hình, thấy chậu nước bị tổn hại nặng nề nhưng vẫn còn giữ đủ mảnh vỡ, muốn bổ túc cũng không khó, vì thế liền khẳng định, nếu trám không được liền không lấy tiền.
A Vi vốn có chút lo âu, dù sao từ trước đến nay Thần Hiên cũng chỉ thường trám các loại đồ sứ tinh tế, nghe hắn hứa hẹn như vậy trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
Đôi phu thê đồng tâm hiệp lực sắp xếp các mảnh vỡ, dùng vôi sống cố định. lại lấy thêm bột nung đắp một lớp, trám kín cẩn thận. Đợi hong khô liền để cho gia chủ thử đổ một thùng nước vào, chậu thật sự không hề bị rỉ một chút nào. Lúc này A Vi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra tay nghề trám những loại đồ đạc thô lớn của Thần Hiên cùng ông nội thật sự không kém bao nhiêu.
Thần Hiên cười cười giải thích: "Muốn trám được đồ sứ tinh tế thì ai cũng phải luyện qua những vật này, bằng không sẽ phá nát không biết bao nhiêu hảo vật đâu."
Một câu này mặc danh kì diệu khiến A Vi cảm thấy, chính hắn cũng đã từng phải làm việc nặng, hai người đột nhiên như có một mối liên hệ nào đó, khoảng cách càng lúc càng được rút ngắn.
Gia chủ vô cùng vừa lòng, rối rít cảm tạ, còn nói cả nhà chỉ có một chậu nước để dùng, mấy hôm nay bị vỡ liền vô cùng bất tiện, lúc này không hề kì kèo mà trả đủ bạc. Trước khi rời đi tiểu tử trong nhà còn mang hai quả đào đỏ mọng, lon ton chạy tới nhét vào tay Thần Hiên. Lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu hài tử đáng yêu như vậy, Thần Hiên thật sự yêu thích đến quên trời đất, mấy lời cảm tạ cũng để cho A Vi thay hắn nói.
Lúc hai người trở về, Thần Hiên không khỏi thắc mắc: "Kỳ thật đổi một cái chậu nước mới không quá đắt, vì sao bọn họ lại chấp nhận bất tiện chờ người đến tu bổ mà không mua một cái mới? Vừa rồi cái chậu kia đã có hai lần trám trước đó rồi."
A Vi lắc đầu cười: "Chàng cảm thấy không đắt nhưng đối với người ta thì không được. Thà dùng một cái chậu trám ba lần vẫn tốt hơn đổi một cái mới."
Thần Hiên gật đầu: "Là ta không để ý nhân sinh khó khăn…" Bất qua hắn vẫn có chút nghi hoặc, "Thanh Dụ trấn là danh trấn trăm năm, thiên hạ ai cũng biết đến sứ Thanh Dụ, ta thật sự không nghĩ tới thôn dân ở đây không hề dùng tới mấy thứ đồ sứ…"
Lời này cũng khiến A Vi suy nghĩ một lúc lâu: "Cha ta lúc trước cũng từng lo lắng dân sinh sẽ khó khăn, ông ấy còn nói tương lai nếu có thể hồi hương làm tiểu quan thì nhất định nhất định phải trừ bỏ tệ nạn, làm cho ai ai cũng có một cuộc sống bình an, no ấm."
"Ý chí của nhạc phụ thật lớn." Thần Hiên không khỏi khâm phục vị trưởng bối này, bản thân hắn năm đó cố gắng học hành cũng chỉ để không phụ lòng cha mẹ, giúp đỡ trong nhà, chuyện vì quê hương cống hiến cao thượng này hắn chưa từng nghĩ qua.
Nàng gật đầu, càng nói càng hưng trí: "Cha ta nói, Thanh Dụ trấn từ xưa an phận ở một góc, dân phong thuần phác, chỉ vì có người phát hiện mỏ đất sét trắng mới trở thành thiên hạ danh sứ. Nhưng đất sét trắng rồi cũng sẽ đến lúc cạn, Thanh Dụ trấn nhiều năm chỉ trông vào nghiệp chế sứ làm gốm mà chống đỡ, đến lúc không còn đất sét nữa, đất ruộng cũng đã bị phá nát, nguồn nước thì cũng bẩn, rồi nhân sinh biết dựa vào cái gì mà sinh sống đây?"
Không nghe thấy Thần Hiên đáp lời, nàng lập tức ngưng lại, sau đó mới nhỏ giọng: "Có phải… Có phải ta huyên thuyên đến phát chán rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!