Hôm sau đôi phu thê xuống núi từ rất sớm, sau khi mua thêm không ít xiêm y cùng đồ dùng cho A Vi, Thần Hiên đến thẳng hiệu sách, để nàng chờ bên ngoài. Lúc trở ra hắn đã xách một túi lớn chất đầy sách lớn sách nhỏ. Nàng hỏi hắn vì sao lại mua nhiều như vậy, Thần Hiên chỉ cười mà không đáp. Có trời mới biết vừa rồi lúc tính tiền hắn có bao nhiêu ngượng ngùng, cũng may chủ tiệm sách rất thức thời, chỉ âm thầm cười trộm, đây cũng là lí do vì sao hắn muốn đến nơi này sớm như vậy, càng ít người qua lại soi mói càng tốt.
Trời thu đã bắt đầu lạnh lẽo, trên đường đã có không ít người mặc thêm áo khoác.
Thần Hiên mang A Vi đi cửa hàng vải mua thêm vài bộ xiêm y ngày thu, lại mua thật nhiều hoa quả tươi cùng thuốc lào, định đi Thủy Trúc thôn thăm Kiều lão đầu một chút.
Trên đường phía trước đột nhiên xuất hiện tiếng xôn xao, tiểu thương hai bên vội vàng thu dọn đồ đạc né tránh, báo hiệu người đang tới là cực kì hung hãn. Thần Hiên cũng theo thói quen kéo A Vi ra sau lưng, tránh sang một bên.
Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, là một người cưỡi ngựa đang đuổi theo một người khác chạy đằng trước. Người kia ôm một cái bình hoa, vừa chạy vừa gắt gao giữ trong ngực. Người cưỡi ngựa đuổi theo lập tức rút roi da bên người, không hề cố kị quật xuống một roi, người đang ôm bình hoa nhất thời kêu lên thảm thiết, ngã nhào trên đất, bình hoa cũng lập tức vỡ nát.
"Cũng thật không nương tay, một roi này chỉ sợ bị thương không nhẹ."
"Đã có ai báo quan chưa? Ta vừa nhìn liền biết, người kia nhất định là phạm tội tày đình."
"Phạm tội tày đình? Trộm đồ sứ từ trong xưởng Quan Diêu sao?"
….
Nghe mấy người xung quanh bàn tán, Thần Hiên lắc đầu, xưởng Quan Diêu chuyên làm đồ sứ cho hoàng gia, hoặc từ trong triều đình ban cho đại thần sử dụng, trộm đồ ở đây cũng chính là phạm vào tội khi quân phạm thượng.
Đoạn đường này đột nhiên đông đúc, Thần Hiên đang định chuyển hướng lại phát hiện A Vi có chút giật mình, trên mặt có chút bối rối.
"Nàng làm sao vậy?" Thần Hiên vươn tay đỡ bả vai A Vi.
"Ừm… Là Dương Thanh Tùng." Nàng luống cuống xoay người nhìn mắt Thần Hiên.
Tầm mắt Thần Hiên chuyển chuyển, nhìn đến nam nhân đau đớn quằn quại trên mặt đất, đúng là Dương Thanh Tùng.
Đốc công Hứa Tụng Công âm trầm xuống ngựa, mắng to: "Tiểu tử ngươi, mới tới Quan Diêu được bao lâu? Thế mà dám ra tay biển thủ, ngươi chớ mà gây thêm phiền toái cho lão tử, bằng không hôm nay ta đánh chết ngươi!" Dứt lời, một roi liền muốn vụt xuống.
Dương Thanh Tùng phục trên mặt đất, đau lòng nhìn bình hoa vỡ nát đầy đất, nghe Hứa Tụng Công còn muốn đánh mình liền vội vàng nhắm hai mắt lại, theo bản năng bưng kín đầu.
"Dừng tay!" Bỗng nhiên từ trong đám đông có người lên tiếng, một nam tử thư sinh bước ra, thi lễ với Hứa Tụng Công: "Đại nhân, tại hạ là An Tử Phú, không biết vị tiểu ca này phạm vào chuyện tày đình gì khiến người muốn đuổi đánh hắn?"
Cho dù người nọ có là tội phạm đi chăn nữa thì cũng chỉ có quan phủ mới có quyền ra lệnh cho người truy bắt, giữa phố xá sầm uất phi ngựa nước đại còn muốn đánh chết người, vị đốc công này cũng quá là lộng quyền rồi.
Thừa dịp An tiên sinh cùng người kia tranh cãi, Tiểu Cẩn vội vàng chạy tới đỡ Dương Thanh Tùng, nhìn thấy đối phương xiêm y rách tơi tả, trên lưng lại đổ máu, đứa nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Thanh Tùng ca, huynh… Huynh không sao chứ?" Vừa vặn đúng lúc hắn cùng An tiên sinh định ra ngoài mua sách thì gặp chuyện bất bình này.
Hứa Tụng Công nghe đối phương khai báo họ tên, roi da trên tay cũng dừng lại, vẻ mặt vẫn vô cùng âm trầm: "An tiên sinh thế nào lại muốn nhúng tay vào chuyện của đốc công xưởng Quan Diêu? Đây là người của xưởng Quan Diêu, hắn to gan lớn mật muốn trộm đồ sứ, ngươi nói xem có nên đánh không?"
Lúc Dương Thanh Tùng trộm đồ sứ tự cho là thần không biết quỷ không hay, hơn nữa hắn trộm chỉ là một cái bình hoa bị lỗi đang đợi mang đi tiêu hủy, vì vậy liền không cho là chuyện đại sự. Không nghĩ tới vừa đi trên đường một lát sau lưng đã truyền đến tiếng người đuổi theo, nhìn vó ngựa tung bay, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ lo chạy trốn, bây giờ suy nghĩ một chút, hắn đúng là ma xui quỷ khiến, nhất thời gây ra chuyện lớn, vội vàng quỳ xuống, hô to: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi."
Hứa Tụng Công hừ lạnh: "Chỉ bằng một câu biết sai rồi thì bản quan sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
An Tử Phú hướng Hứa Tụng Công thi lễ một cái: "Đại nhân, thôn dân bần hàn mỗi ngày trải qua đều không dễ dàng. Bình hoa hắn táy máy là vật vốn phải đem đi hủy, lúc này cũng đã vỡ nát, không hề lọt ra ngoài, bản thân hắn cũng đã nhận một roi, không bằng tạm tha cho hắn đi."
Hứa Tụng Công nắm roi thật chặt, nhướng mày nhìn An Tử Phú: "An tiên sinh nói vậy xem ra không hề biết xưởng Quan Diêu là nơi nào rồi. Cho dù là một mảnh đất sét, một lớp xương gốm đi nữa thì cũng là bí mật, hắn phạm vào tội lớn, ta hôm nay có đánh chết hắn ở giữa đường cũng không đủ!"
"Đại nhân nói đúng, người này quả thật phạm vào tội lớn." Từ trong đám người, Thần Hiên chậm rãi đi tới.
A Vi nghe Thần Hiên nói vậy, đáy lòng xác thực có chút bối rối, chẳng lẽ hắn vẫn còn cất trong lòng chuyện lần trước?
Hứa Tụng Công nhìn Thần Hiên giống như hạc trong bầy gà từ từ xuất hiện, đáy mắt nhất thời sáng lên, đi tới bên cạnh hắn đánh giá một phen, ngữ khí cũng kích động vô cùng: "Người là… Người là Phạm đại sư? Đại sư nổi tiếng khắp kinh thành người người nhắc đến?"
"Đại nhân xem trọng." Thần Hiên hướng Hứa Tụng Công cung kính thi lễ một cái, sau đó mới nhìn về phía Dương Thanh Tùng: "Người này quả thật phạm vào tội lớn nhưng lại có chút quen biết với ta, thảo dân nguyện ứng tiền phạt thay hắn nhận lỗi, mong đại nhân xem xét."
Hứa Tụng Công liếc Dương Thanh Tùng, thật sự không nghĩ người như vậy rốt cuộc lại có thể dính dáng đến đại sư cao cao tại thượng như Thần Hiên ở chỗ nào. Bất quá hắn vẫn nói: "Nguyên lai là người quen của Phạm đại sư…." Hắn làm ho hai tiếng, "Việc này không tiện bàn ở giữa đường thế này, bản quan đen hắn trở lại xưởng Quan Diêu rồi giải quyết sau… Ta cùng Phạm đại sư đã từng gặp qua một lần ở kinh thành, không biết đại sư có còn nhớ?"
Thần Hiên cười: "Là ở buổi đấu giá đồ sứ cổ quyên tiền làm việc thiện lần đó, không nghĩ tới đại nhân còn nhớ rõ thảo dân, thật lấy làm vinh dự."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!