Đại khái là đánh cược một lần, Kiều lão đầu dạo gần đây không hề bày sạp nhận việc, đi thẳng lên trấn trên tìm bà mối, mong chờ có thể tìm cho A Vi một mối hôn sự tốt. Nhưng chuyện tốt nào có thể dễ tìm như vậy, huống chi Kiều lão đầu còn đang nổi giận, muốn cùng Dương gia phân cao thấp, thế nào cũng phải tìm bằng được nam nhân tốt hơn Dương Thanh Tùng kia.
Mấy ngày kế tiếp chỉ thấy lão nhân đầu bạc thở vắn than dài. Việc một ngày không làm liền thiếu bạc thu vào một ngày, chưa kể đến chuyện miệng ăn núi lở, tình hình này càng kéo dài thì Kiều gia thật sự không thể trụ vững được…
Sớm hè nắng còn chưa quá gay gắt, Kiều lão đầu tạm thời đặt chuyện đang canh cánh trong lòng sang một bên, mang theo A Vi xuống núi bày sạp hàng, Tiểu Cẩn một mình ở nhà tập trung đọc sách luyện chữ.
Thanh Dụ trấn cách Thủy Trúc thôn khoảng hai giờ đi đường, vừa đến nơi hai ông cháu liền tìm một tán cây mát mẻ ngồi xuống, Kiều lão đầu thở phì phò, trong tay cầm quạt hương bồ phẩy mạnh, A Vi nhanh nhẹn lấy ấm nước từ trong quang gánh ra, rót cho ông nội một ít.
Tuy mặt trời còn chưa lên cao nhưng lão nhân phải mang thùng dụng cụ đi một đoạn đường dài như vậy thật sự rất mệt mỏi. Nghỉ ngơi một lát, Kiều lão đầu rít một hơi thuốc lào, rao to: "Trám chén, trám đĩa, chỉnh đồ gốm sứ đây!"
A Vi thuần thục đứng dậy bày sạp, động tác nhanh nhẹn sắp xếp các công cụ đâu vào đấy.
Hôm nay không phải ngày họp chợ, người qua kẻ lại vắng vẻ hơn rất nhiều. Thẳng đến giữa trưa cũng chỉ trám được một cái ấm tử sa sứt vòi, một cái chén kiểu bằng sứ trắng, thu được 15 văn tiền. Ông cháu hai người đã sớm quen với loại tình huống này, sinh ý mỗi ngày đều là lên xuống vô chừng khó đoán, chỉ cần có bạc để thu vào đã là chuyện tốt rồi.
A Vi ngồi bên cạnh ông nội, chú ý thường xuyên phe phẩy chiếc quạt trong tay, cấp cho lão nhân một ít gió mát. Nàng vừa quạt vừa nghĩ, nếu sau này gả ra ngoài thì bản thân nàng cũng không thể tiếp tục giúp ông nội làm việc nữa, Tiểu Cẩn lúc ấy cũng đã đi trấn trên đọc sách, ông nội ở cái tuổi thọ hơn vạn người lại một mình lẻ loi, thật không biết phải thế nào mới tốt.
Còn chưa kịp hồi hồn, A Vi đã nghe ông nội gọi to: "Nha đầu, có khách nhân." Thanh âm của Kiều lão đầu không giấu được vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, đem điếu cày gác sang một bên.
A Vi ngẩng đầu nhìn lên, một nam tử vóc dáng cao to đang từ phía bên kia đường lộ thong dong đi tới. Y phục trên người hắn có màu xanh thẫm, bên hông đeo một mảnh ngọc bội trắng đơn giản, cả người lộ ra hơi thở thanh nhã khó đoán, giống như một bóng tùng thấp thoáng nơi rừng xanh sâu thẳm.
Gò má nàng chợt nóng ran, nhịp tim cũng không tự chủ đập nhanh thêm mấy phần.
Trong khoảnh khắc người kia đến trước sạp hàng, A Vi theo bản năng cúi đầu không dám nhìn lên.
"Công tử, mời ngồi." Kiều lão đầu vội vàng đứng dậy, phất tay áo để cho khách nhân ngồi xuống chiếc ghế đẩu xiên vẹo.
Người này không phải lần đầu tiên tới đây chiếu cố chuyện sinh nhai của hai ông cháu, đã gặp qua vài lần, Kiều lão đầu chắc chắn khách nhân trước mặt này không giàu thì sang, so với đám bần dân bọn họ đương nhiên là bất đồng, gọi một tiếng công tử là không sai.
Nam tử vội vàng đỡ tay Kiều lão đầu: "Không dám phiền toái."
A Vi nghe thấy thanh âm trầm thấp ôn hoà ấy liền không nhịn được giương mắt len lén quan sát. Khuôn mặt vô cùng anh tú tuấn dật, mày kiếm mạnh mẽ, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến cho không ít cô nương trầm mê loạn nhịp. Bất quá ánh mắt kia có chút lạnh lùng, giống như đỉnh Viễn Sơn quanh năm dày đặc sương mù, lạnh lẽo giá rét khiến người không tự chủ mà chùn chân.
Vội vàng thu tầm mắt, A Vi cắn môi tự trách bản thân không có tiền đồ, thế nào mỗi lần trông thấy hắn liền đỏ mặt tim đập? Chính mình cũng thật tuỳ tiện rồi, còn lớn gan ở trong lòng suy nghĩ lung tung như vậy.
Nam tử ngồi xuống, đem hai mảnh sứ màu đỏ bị vỡ đôi trong tay lấy ra, Kiều lão đầu vội vàng đưa cả hai tay nhận lấy.
Đồ sứ người này mang tới từ trước tới nay đều không phải vật dụng mà gia hộ bình thường hay có, ông cháu bọn họ quanh năm chỉ hay trám các loại chén thô đĩa nát, những loại đồ sứ tinh tế như vậy một năm Kiều lão đầu cũng không thấy được mấy lần. Bởi vì là vật trân quý cho nên ông cũng dùng các vật liệu tốt nhất, thậm chí còn xuất ra cả tuyệt kĩ của chính mình, tu bổ kĩ lưỡng cẩn thận.
Người này không cò kè mặc cả, cũng không khoe khoang đồ sứ của mình tốn bao nhiêu bạc mới có thể mua được, cũng không yêu cầu thợ trám keo kiệt vật liệu, nói bao nhiêu liền trả bấy nhiêu. Gặp được khách nhân như vậy, Kiều lão đầu ngược lại cảm thấy vô cùng đắc ý, cả cuộc đời dài đằng đẵng của ông cuối cùng cũng tìm được một người thưởng thức tay nghề của mình, đồ sứ cầm vào tay liền khí huyết dâng tràn, hận không thể nhanh chóng xuất ra tài nghệ.
Nam tử không nói nhiều, Kiều lão đầu cũng đã quen với tính tình này của hắn, chỉ quan sát kĩ một lần liền khẳng định đồ trên tay ông tuy có chút cũ kĩ nhưng chắc chắn là loại đồ sứ tinh xảo hiếm thấy.
Kiều lão đầu nhíu mày, than một tiếng: "Công tử, tách sứ tráng men này quá mỏng, lão hủ thật sự không dám xuống tay thay người trám lại đâu…"
Phương thức chính để trám lại đồ sứ vỡ đại khái là tạo ra một lỗ ở mỗi đầu của vết nứt, sau đó dùng đinh kim loại thật nhỏ cố định chặt. Lỗ khoan trên đồ sứ nhất định phải thật khéo, nếu không cẩn thận xuyên thủng thì phải tốn thêm không ít công phu để trám cả mặt trong. Khoan dùng là khoan sắt nhọn sợ nhất gặp phải sứ tráng men mỏng, xuyên thủng chắc chắn sẽ làm vỡ nát không thể cứu chữa được.
Kiều lão đầu vốn có tay nghề rất tốt lại không khỏi không thừa nhận, món đồ cầm trong tay này thật sự làm khó ông.
Nam tử nghe vậy cũng có chút tiếc nuối, giữ đúng lễ nghĩa tiếp nhận mảnh sứ vỡ bằng cả hai tay, có chút không cam lòng: "Lão trượng, thật sự không còn biện pháp nào khác sao? Không cần phải khoan, cứ trực tiếp đem hai mảnh vỡ dính lại không được sao?"
Kiều lão đầu trầm tư một lát: "Công tử, cái này cũng là một biện pháp. Lão hủ có không ít vật liệu có thể dán dính được nhưng không dám đảm bảo về sau vẫn dùng được. Đồ sứ đựng nước, dính trà, dính rượu các loại nên rất khó. Hiện tại có thể dính lại thật khéo thì về sau cũng không thể dùng thuận tay như trước nữa."
Trên mặt nam nhân kia lộ ra chút mất mát nhưng vẫn lễ phép đáp: "Đa tạ lão trượng chỉ điểm."
Hắn từ trong ống tay áo lấy ra 10 văn tiền, đưa cho Kiều lão đầu: "Biếu lão trượng một ít để dùng trà."
Kiều lão đầu không có động tác gì, chỉ cười: "Không cần, không cần. Lão hủ nửa điểm cũng chưa động, không thể nào nhận bạc được."
Lão nhân từ chối, lại không nghĩ tới đối phương như rơi vào thế khó. Nam nhân thấy người không nhận tiền, bàn tay cầm ít bạc có chút xấu hổ treo nguyên chỗ cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!