A Vi trở lại trước cửa hiệu sách, vừa vặn đúng lúc Thần Hiên mang theo một chồng sách đi từ trong ra. Ở trong hiệu sách dạo một vòng, hắn tìm được mấy quyển sách cổ về thuật trám sứ vốn đã thất truyền từ lâu, lập tức bỏ tiền mua.
Sắc trời cũng không còn sớm, hắn hỏi qua A Vi xem nàng có muốn mua thêm thứ gì không. Đáp án cũng không ngoài dự đoán, nàng không muốn mua thêm gì, lại còn giục mọi người trở về núi Đại Từ, tránh cho phu khuân vác về lại trên trấn quá muộn.
Thần Hiên muốn cơm chiều thừa dịp trai sống còn tươi thì làm một vài món. A Vi lập tức rơi vào thế khó, từ trước tới giờ đến ăn nàng còn chưa được ăn loại đồ tốt tươi đến mức này thì chuyện chế biến cùng nấu nướng cầu kì làm sao mà nàng biết được… Thần Hiên nhớ lại những lần hắn đã ăn qua trong tửu lâu cùng tiệm ăn, hắn không biết làm, bất quá chỉ có thể nói cho nàng biết nguyên liệu phối hợp như thế nào.
A Vi suy tính sau một lúc lâu, làm một đĩa miến xào trai sông cùng một tô canh trai sông phối cùng đậu hũ và nấm hương thật lơn.
Thần Hiên ăn, trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng đáy lòng lại vô cùng tán thưởng. Nàng chưa bao giờ chế biến qua loại nguyên liệu này, những lời hắn nói ra cũng chỉ có hạn thế nhưng nàng lại có thể làm ra loại tư vị xuất sắc đến bực này…
Miến xào trai hoà hợp, hương tỏi cùng rau thơm kết hợp, tạo nên một mùi hương dìu dịu mới mẻ, trai sông dai dai mềm mềm, ăn vào thật sự không thể dừng lại. Nước canh ngọt thanh, thịt trai sần sật phối cùng nấm hương tươi mới và đậu hũ trắng noãn tinh tế, điểm xuyết thêm một ít hành lá xanh xanh cùng hạt tiêu cay nồng, khiến cho người ta trở nên thích thú không thôi, mỹ vị trôi qua cổ họng thập phần thoả mãn.
Hắn bất động thanh sắc khẽ vuốt bụng mình, xem ra chuyện nấu nướng bếp núc thật sự là một việc cần thiên phú.
Ăn xong cơm tối, hai người nhanh chóng thu thập cùng tắm rửa, tự mình nghỉ ngơi sớm.
A Vi nghe được động tĩnh bên ngoài trướng mạn, biết Thần Hiên còn chưa ngủ. Nàng vén màn, chăm chú nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: "Có chuyện này… Ta muốn hỏi ngươi."
"Việc gì?"
Thần Hiên theo bản năng xoay người, vốn tưởng rằng sẽ đối mặt với trướng mạn mềm mại rủ xuống như mọi khi, không ngờ lại bắt gặp được thân hình mềm mại thấp thoáng bên màn lụa. Nàng tưởng rằng hắn sẽ không thấy, giữa hai người tựa hồ như mất đi nét phòng bị thường ngày.
Hắn cũng không hiểu được, ánh trăng đêm gần cuối tháng vốn không quá sáng, tại sao ánh mắt của hắn lại rõ ràng đến vậy, đem toàn bộ đoá ngọc lan điểm cánh bướm trên chiếc yếm lót màu tím nhạt thu hết vào tầm mắt.
Thần Hiên cảm thấy đột nhiên cảm thấy, chính mình muốn biến thành con bướm kia…
Hắn dời mắt, xem ra người ta bảo ăn trai sông nhiều sẽ sáng mắt, chỉ tự trách mình không ngăn nàng làm đồ ăn mĩ vị đến vậy, đã trễ còn ăn lắm trai sông như vậy làm gì…
A Vi không nghĩ tới hắn xoay người lại, vội vàng hạ màn: "Ngày lại mặt… Ngươi nghĩ gì mà lại cố uống hết chén canh kia?" Nếu đã mặn như vậy thì chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải im lặng mà tự mình chịu khổ.
Thần Hiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi chuyện này: "Ngươi biết?"
A Vi ừ một tiếng, trong lòng có chút áy náy, do dự một lát: "Hôm nay Tiểu Cẩn mới thú nhận cho ta biết hắn đã cho rất nhiều muối vào canh. Ta thay đệ đệ xin lỗi ngươi." Nàng biết hắn không nghĩ là Tiểu Cẩn làm nhưng cũng không muốn giấu giếm gì.
Ồ?" Thần Hiên quả thật không nghĩ tới, "Là Tiểu Cẩn gây nên sao?"
A Vi cắn môi dưới, "Ta đã mắng hắn, lần sau sẽ để cho hắn trực tiếp nhận tội. Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta lại quản đứa nhỏ không nghiêm, đều là tại ta…"
Thần Hiên nhẹ giọng đáp: "Không sao." Hắn đương nhiên sẽ không so đo với một đứa bé.
A Vi vô cùng cảm kích nhưng vẫn còn chút lăn tăn trong lòng, chần chờ hỏi lại: "Canh kia hẳn là rất mặn. Ngươi... Ngươi không nên uống."
Trong bóng đêm, khoé môi của Thần Hiên giương lên nhàn nhạt, nữ nhân này thật sự rất quan tâm đến hắn.
A Vi không nhìn thấy nét cười hiếm hoi này, chỉ nghe hắn thản nhiên đáp: "Ta tưởng là ông nội làm."
"Ông nội?" A Vi không khỏi tò mò, "Vì sao lại là ông nội?". Lão nhân đối xử với Thần Hiên vô cùng tốt, còn khuyên nàng không nên để ý những tin đồn kia, rốt cuộc là có chuyện gì mà hắn lại hiểu lầm thành như vậy?
Thần Hiên chậm rãi: "Ta nghĩ là vì trong lòng lão nhân để ý mấy lời đồn đãi kia, oán ta rõ ràng có thể nói hết mọi chuyện nhưng lại án binh bất động. Trong lòng ta cũng vô cùng áy náy, nếu có thể để cho lão nhân phát tiết một chút, một chén canh kia cũng không phải là vấn đề… Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi…"
A Vi nhớ lại lúc đó, ông nội vô cùng nhiệt tình muốn nàng đem canh cho hắn, chính mình lại không chịu uống. Thần Hiên thử một ngụm liền ngưng, ông nội lập tức hỏi có vấn đề gì…
Toàn bộ quá trình rõ ràng có thể hiểu theo kiểu ông nội biết rõ canh có điểm không đúng còn cố ý xem xem Thần Hiên có uống hay không.
Hiện tại biết rõ cũng tốt, miễn cho Thần Hiên hiểu lầm.
"Ông nội nói ngươi tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành đại sư tu bổ đồ sứ là rất giỏi, nhất định đã trải qua không ít cực nhọc." A Vi nhớ tới mấy lời của Kiều lão đầu, nhịn không được muốn nói ra, hoá giải toàn bộ hiểu lầm của Thần Hiên.
Thần Hiên mơ to mắt nhìn trần nhà, nói đơn giản: "Ông nội quá khen, ta chỉ là có chút chấp niệm với loại công phu này mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!