Chương 12: (Vô Đề)

Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi kinh dị.

Kiều lão đầu giận vô cùng, đập tay xuống bàn: "

"Không quy củ!"

Ở trong ấn tượng của A Vi, ông nội chưa bao giờ phát giận với Tiểu Cẩn lớn như vậy.

Tiểu Cẩn vốn bất bình ông nội gả tỷ tỷ cho người kia, giờ phút này còn nhìn thấy ông nội thiên vị nam nhân goá vợ đó, trong lòng khó chịu, oa một tiếng khóc lớn. A Vi vội vàng đi qua ôm Tiểu Cẩn vào lòng, thấp giọng dỗ hắn vài câu, kéo hắn trở về phòng.

Lúc trở lại, A Vi có chút không biết làm sao, đành áy náy cúi đầu xin lỗi Thần Hiên: "Tiểu Cẩn hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Thần Hiên lắc đầu, thản nhiên nói: "Không sao."

Kiều lão đầu dẫn Thần Hiên vào nhà chính ngồi xuống, sợ trong nhà sơ sài, cháu rể sẽ để ý, thấy nét mặt hắn cũng không để ý, lo lắng trong lòng lúc này mới để xuống.

A Vi thay ông nội rót hai tách trà, sau đó liền đi vào bếp.

Kiều lão đầu cười nói: "Trong nhà chỉ có chút trà thô, ngươi dùng tạm."

Thần Hiên theo lễ nghĩa nói cảm tạ, bưng trà nóng khẽ nhấp một miếng.

Trong nhà bếp, A Vi cùng Nguyệt Lan nấu cơm, trong lòng vừa thấp thỏm lo lắng không biết ông nội cùng Thần Hiên nói gì với nhau, sợ hai người nói gì khiến người kia khó xử, lại vừa nhất nhất đáp lại mấy lời hỏi thăm của Nguyệt Lan.

Nguyệt Lan bỗng nhiên cười cười có chút ẩn ý, vừa chuyền một đĩa thức ăn qua vừa dán sát vào tai A Vi thì thầm: "Bộ dạng của hắn cao lớn như vậy, ở trên giường ngươi chịu được sao?" Nguyệt Lan từ trước đến giờ đều lớn mật, trong lòng lại hiếu kì không thôi. Khi trước A Vi còn chưa gả, nàng cũng ngại ngùng không dám cùng hảo tỷ muội nói chuyện nam nữ, bất quá hiện tại lại có thể thoải mái chia sẻ chuyện tư mật rồi.

A Vi khó hiểu, suy nghĩ một lát: "Hắn rất thích sạch sẻ, ngủ cũng không ngáy". Tuy còn chưa ngủ cùng một giường nhưng A Vi nghĩ, mấy lời như vậy là đủ rồi.

Nguyệt Lan vươn tay gõ nhẹ đỉnh đầu A Vi: "Ai thèm hỏi ngươi chuyện này, quên đi, da mặt ngươi mỏng như vậy."

A Vi không biết Nguyệt Lan đến tột cùng muốn hỏi gì, dù sao lối ngủ của Thần Hiên cũng rất tốt, về sau chung giường cũng sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ tới sau này, mặt nàng lại không tự chủ đỏ hồng... Nguyệt Lan thấy, không khỏi cười rạng rỡ.

Trong nhà chính, Kiều lão đầu vừa lòng vuốt râu một cái. Cháu rể của ông thoạt nhìn nói năng thận trọng, bất quá đàm luận đến chuyện trám sứ cũng không tích chữ như vàng. Hai người mặc dù thân phận có khác, có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện, cũng không phát sinh tình huống gì xấu hổ như trong tưởng tượng của A Vi, thậm chí còn chút hợp ý hợp lòng.

Giờ phút này, nét mặt lạnh lùng nhàn nhạt của Thần Hiên có chút xin lỗi cùng kính trọng: "Lúc trước gặp người ở sạp trám sự, thật có ý tứ muốn được người dạy dỗ nhưng lại sợ người không muốn mất công, liền che giấu thân phận mình. Nay mong người bỏ qua chuyện cũ, chỉ giáo cho hậu bối, Thần Hiên được ích lợi không nhỏ."

Hắn biết lão nhân này mặc dù xuất thân hương dã nhưng lại là một thân tuyệt kĩ, tuyệt không thể mang đi so sánh với những người thợ trám sứ bình thường khác. Hôm nay nói chuyện một hồi, Kiều lão đầu cũng không ngại đem toàn bộ hiểu biết của mình ra giải thích, khiến cho Thần Hiên càng thêm khâm phục tài nghệ cao thâm của lão nhân trước mặt.

Kiều lão đầu uống một ngụm trà, cảm thấy trà thô nhà mình đột nhiên thơm hương ngọt ngào, tư vị được vãn bối xem như Hành Tôn đạo hạnh cao siêu này thực sự hưởng thụ. Chưa kể đối phương lại còn là đại sư thâm tàng bất lộ, thái độ luôn thành thành thật thật, một chút nịnh nọt giả tạo cũng không có.

Bất quá, Kiều lão đầu cũng không quá vui vẻ, trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện đại sự trọng yếu hơn, vòng vo dời đề tài: "Thần Hiên, ta không ngại chuyện tin đồn kia, A Vi sẽ không để ý, chúng ta đều hiểu, những tin đồn kia lan ra là có nguyên do, bất quá cũng không phải là lỗi của ngươi."

Đề tài kéo tới tin đồn, Thần Hiên như ở trong mộng mới tỉnh, người hắn đang tiếp chuyện không chỉ là một vị tiền bối cùng nghề mà còn là ông nội của nương tử bên người hắn.

Lời này của Kiều lão đầu rõ ràng là có ý hỏi thăm, bất quá Thần Hiên giật mình, chỉ có thể nói: "Đa tạ người thông cảm."

Kiều lão đầu thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói thêm một câu: "Cháu gái ta từ 8 năm trước đã không có cha mẹ, quanh quẩn đi theo lão nhân như ta thật sự quá khổ sở. Đứa nhỏ chưa biết cảnh đời gì, nếu có chuyện gì không đúng khuôn phép thì ngươi cũng đừng quá so đo, từ từ mà dạy dỗ. Ta già đi, sau này chỉ còn có ngươi bên cạnh nó."

Thần Hiên không dám nói gì, cũng không dám đáp ứng. Hắn nghĩ, có lẽ thừa dịp đang cùng lão nhân trò chuyện vui vẻ thế này thì tranh thủ nói ra rồi khẩn cầu lượng giải cũng tốt. Trên người bây giờ mặc dù không có ngân lượng nhưng nếu lão nhân nguyện ý tin tưởng thì hắn đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau này bồi thường gấp đôi, có yêu cầu thế nào thì liền làm theo thế ấy.

Hắn lấy dũng khí, đang định mở miệng, bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, A Vi tiến vào, nói cơm đã làm xong, bàn cũng đã bày tốt.

Thần Hiên im lặng thở dài trong lòng, chợt có chút nuối tiếc, nói sớm một phút trước là xong xuôi rồi…

Trên bàn cơm, Kiều lão đầu đem bình rượu quý mình nâng niu bày ra, cùng Thần Hiên một ly lại một ly uống. Lão nhân đã lâu không uống rượu, ba chén năm ly đã ngà ngà say. Đáy lòng Thần Hiên vốn không yên, rượu uống vào như không có tư vị gì.

Có hai người chỉ lo uống rượu, Tiểu Cẩn còn đang giận dỗi không chịu ăn cơm, một bàn thức ăn ngon chỉ có A Vi cùng Nguyệt Lan dụng tâm giải quyết.

Nguyệt Lan từ trước đến giờ nói nhiều, lúc này lại theo A Vi cùng nhau trầm mặc, ước chừng là vì từ trước tới nay chưa bao giờ ngồi cùng bàn cơm với một người tao nhã lịch sự như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, sợ mở miệng vô duyên, chọc người không vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!