Kết hôn xong, hai người dự định đến kỳ nghỉ đông sẽ đi hưởng tuần trăng mật, chủ yếu vẫn là vì công việc của Hoắc Kỳ thật sự quá bận, trước đó bởi vì chuyện kết hôn đã xin nghỉ rất nhiều ngày, Đàm Tích ngại ngùng không muốn anh xin nghỉ thêm nữa.
Thân là bác sĩ thì phải có tinh thần trách nhiệm của bác sĩ.
"Để em tủi thân rồi." Hoắc Kỳ cúi đầu vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Có gì mà tủi thân, tính chất công việc không giống nhau mà."
Thật ra Đàm Tích cảm thấy không hưởng tuần trăng mật cũng không có vấn đề gì, dù sao hai người cũng ngọt ngào nhiều rồi, không thiếu gì một tháng đi chơi này, chỉ cần vợ chồng đằm thắm là tốt rồi.
"Hoắc Kỳ, thật ra chúng ta không đi hưởng tuần trăng mật cũng không sao." Đàm Tích nói, "Em cảm thấy ngay cả kỳ nghỉ đông anh cũng chưa chắc đã đi được."
Số người không ngại đường xa ngàn dặm đến tìm Hoắc Kỳ khám bệnh thật sự rất nhiều, có lúc Đàm Tích đến bệnh viện đưa cơm cho Hoắc Kỳ thì thấy anh làm việc liên trục như cái máy quay trên trục vậy, bận đến nỗi ngay cả thời gian và một miếng cơm vào miệng cũng không có.
Bản thân Đàm Tích cũng là bệnh nhân, cô đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của bệnh nhân.
"Như vậy sao được?" Hoắc Kỳ cau mày, "Thứ những người chồng khác cho vợ mình, anh cũng phải cho em giống vậy."
Thậm chí còn phải tăng thêm gấp bội, mang những thứ tốt nhất trên đời tới trước mặt cô.
Đàm Tích thẹn thùng: "Anh đã cho em quá nhiều, không thiếu cái này."
"Vậy thế này đi!" Đàm Tích suy nghĩ một chút, nói, "Không phải trước đó đã nói sẽ hưởng tuần trăng mật một tháng sao, chúng ta đổi thành một tuần là được rồi, như vậy cũng không cần phải xin nghỉ quá lâu."
"Một tuần?" Hoắc Kỳ nhắc lại hai chữ này, cảm thấy có chút buồn cười, "Thời gian một tuần có thể chơi cái gì?"
"Thật ra thì đối với những người thuộc tầng lớp lao động bình thường như chúng ta, du lịch một tuần đã quá xa xỉ." Giọng Đàm Tích hơi nhỏ xuống, "Vậy một tuần đi, đi chơi trong nước vài hôm là được rồi.
Suy cho cùng anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh em, đi nơi nào đâu có quan trọng, có đúng không?"
Hoắc Kỳ nhéo cằm cô, ừm một tiếng.
Hai người cứ như vậy đã quyết định xong.
Năm nay Đàm Tích thành luật sư chính thức, vụ án nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Trải qua một năm trưởng thành, cô tiếp thu được những bài học trước đây, có thể đảm đương các vụ án một mình.
Con người chính là như vậy, cần phải từ từ lớn lên, cô cũng rất biết ơn Trình Lập Tắc đã cho cô một cơ hội trưởng thành.
Cần phải nói đến việc sau khi cưới và trước khi cưới có gì khác nhau.
Đàm Tích suy nghĩ, dường như cũng không có gì khác, hai người đã sống chung với nhau từ lâu, là Đàm Tích chủ động muốn sống chung với Hoắc Kỳ, nhưng dù thế nào Đàm Tích cũng cảm thấy con người này thật sự rất cầm thú.
Anh luôn giày vò cô rất dữ dội, có lúc cô còn cảm thấy mình sắp chết, nhưng lại nhanh chóng sống lại, hơn nữa sức lực còn càng ngày càng tốt lên.
Dù sao thì cũng thật là kỳ diệu.
Cái loại cảm xúc vui vẻ khi đó cô cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Vì để tránh buông thả quá độ, hai người thống nhất sẽ không tắm uyên ương.
Có một buổi tối, Đàm Tích tắm xong, Hoắc Kỳ đi vào tắm.
Cô nhàm chán lướt Zhihu, từ sau khi quay lại với Hoắc Kỳ, các tin tức xuất hiện trên trang Zhihu của cô phần lớn đều liên quan tới ngành y tế, thỉnh thoảng còn nhìn thấy tên của chồng cô, đương nhiên đều là khen anh.
Đàm Tích cũng cảm thấy tự hào.
Hôm nay cô lại thấy một chủ đề hấp dẫn: Lột tẩy bác sĩ Hoắc lạnh lùng cấm dục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!