Theo tập tục của Thân Thành, phù dâu chỉ cần một người là đủ.
Vì vậy, đương nhiên phù dâu của Đàm Tích chính là Ôn Uyển.
Mấy năm nay những người bạn bên cạnh tới rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại một người bạn tốt Ôn Uyển, một tình bạn vô cùng chân thành.
Sáng hôm sau máy bay trực thăng sẽ đến Thân Thành chở tất cả những người tham gia hôn lễ đi.
Nhà Ôn Uyển ở khá xa, hơn nữa chỉ có một mình cô ấy là phù dâu, cô ấy lại sợ không kịp thời gian sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên buổi tối đã đến ngủ với Đàm Tích.
"Tính ra thì chúng ta đã lâu rồi không nằm chung một chiếc giường nhỉ." Đàm Tích cảm khái nói.
"Trước đây học đại học thường xuyên ngủ chung, khi ấy còn tưởng rằng sau này sẽ vẫn luôn như vậy."
Lúc học đại học hai người ở cùng một phòng ký túc xá.
Phòng ký túc xá là phòng dành cho bốn người, giường cũng lớn hơn so với giường của những phòng ký túc xá thông thường, hai người lại rất thích cày phim với nhau, cho nên dứt khoát ngủ chung một giường.
Sau đó tốt nghiệp cũng thuê chung phòng, nhưng tính chất công việc của hai người không giống nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng khác, cho nên không còn ngủ chung với nhau nữa.
Mà hôm nay ngủ chung lại là vì hôn lễ.
Ôn Uyển không khỏi có chút thổn thức: "Nhanh thật đấy, bây giờ cậu đã là cô dâu rồi, qua mấy năm nữa cậu sẽ sinh em bé, còn tớ sẽ là mẹ nuôi của con cậu.
Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ năm lớp mười mọi người đều tưởng tượng đến hôn lễ trong tương lai."
Ôn Uyển không có tưởng tượng, bởi vì cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, suy nghĩ này đã kiên định từ lúc cô ấy còn rất nhỏ.
Khi mới lên cấp hai không lâu, chỗ ngồi của Đàm Tích ở ngay giữa lớp học, xung quanh cô hay có vài học sinh nữ tám chuyện với nhau, hết giờ không có chuyện gì làm thường nói về những người nổi tiếng, khi đó sẽ không phân biệt ai ngồi chỗ nào nữa.
Bạn học nào cũng la hét muốn hôn lễ của mình long trọng nhất, Đàm Tích chỉ cười nhạt, trước sau đều không lên tiếng.
Sao cô lại không có khát vọng hạnh phúc như những cô gái khác chứ? Có điều khi cô nhìn lại hai chân mình thì tự ti vẫn hoàn tự ti, luôn cảm thấy có quá nhiều giới hạn và không biết có thể gặp được một người lý tưởng hay không.
Không muốn hụt hẫng cũng không muốn thất vọng, vậy chi bằng ngay từ đầu đừng ôm hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ rằng hôm nay mình sẽ hạnh phúc như vậy.
Ôn Uyển nhảy sang chuyện khác: "Đúng rồi, áo cưới của cậu trông đẹp thật đấy, không phải nói quá đâu, tớ thực sự chưa từng thấy bộ áo cưới nào đẹp như vậy, người nổi tiếng kết hôn còn không mặc áo cưới đẹp bằng của cậu."
Đàm Tích tin Ôn Uyển nói thật.
Lúc cô cầm chiếc áo cưới này cũng cảm thấy rất xao động, là chế tác hoàn toàn bằng thủ công của nghệ nhân nổi tiếng nước Pháp, thời gian làm mất tới hơn ba tháng, mỗi một hoa văn xinh đẹp đều chứa đựng tâm huyết của nhà thiết kế.
Thật ra Đàm Tích vốn cảm thấy trong nước cũng có rất nhiều áo cưới đẹp, chọn đại một bộ là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoắc Kỳ kiên quyết nên cô cũng đồng ý.
Lúc lấy được áo cưới, cô cảm thấy rất đáng giá.
Đàm Tích vội vã mặc thử, Hoắc Kỳ bắt chéo hai chân, ung dung ngồi chờ trong phòng khách.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau khi Đàm Tích thay xong, cô kéo góc váy từ phòng ngủ đi ra, dưới chân còn mang dép lê ở nhà, may mà chân váy khá rộng, xinh đẹp yêu kiều che đi đôi dép lạc quẻ của cô.
Hoắc kỳ có chút ngẩn ngơ.
Đàm Tích không chút khách sáo hỏi: "Có phải thấy em đẹp quá không?"
Hoắc Kỳ bất lực cong môi: "Ừ, không ngờ lại hợp như vậy."
"Em cũng không ngờ." Khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tích đầy vẻ tươi cười, hài lòng xoay một vòng, "Thật ra thì không ủng hộ anh đặt làm là vì cảm thấy đắt quá, nhưng không ngờ mặc vào lại đẹp như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!