Chương 63: (Vô Đề)

Năm ngày đảo mắt đã trôi qua, nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.

Đêm trước khi đi, Hoắc Kỳ được ba Đàm gọi ra ban công.

Trên bầu trời vầng trăng sáng vằng vặc, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng lại rực rỡ chói lọi.

Ba Đàm mở cửa sổ ra, mặt trăng gần như ở trong lòng bàn tay.

"Ngày mai hai đứa phải quay về rồi, chú thật sự vẫn không nỡ." Ba Đàm dù sao cũng là một người đàn ông, nói chuyện sẽ có chút kín đáo.

"Không sao đâu ạ, bây giờ giao thông đã thuận lợi, cháu và Tích Tích nhất định sẽ thường xuyên về thăm mọi người." Hoắc Kỳ cười nói, "Với lại không bao lâu nữa là đã tới hôn lễ, đến lúc đó Tích Tích còn phải quay về."

Trên thực tế thì nơi Đàm Tích phải gả đến khá xa, từ nhà mẹ đẻ đến nơi cử hành hôn lễ phải ngồi máy bay mấy tiếng, chuyện rước dâu rất bất tiện, còn bên nhà mẹ đẻ tìm một nhà hàng sang trọng là được rồi.

Người bình thường đều sẽ sắp xếp như vậy, Hoắc Kỳ thì không.

Anh có một chiếc máy bay trực thăng, bây giờ máy bay trực thăng đã có đất dụng võ.

Lúc rước dâu, Đàm Tích cũng có thể nở mày nở mặt, còn chở được cả người nhà của cô đến hôn lễ, sau khi kết thúc cũng có thể chọn ở lại Lâm Thủy chơi mấy ngày.

Trước đó Hoắc Kỳ cũng sẽ bao một khách sạn lớn năm sao để mọi người nghỉ lại.

Đương nhiên, nếu như không muốn ở lại chơi thì máy bay trực thăng vẫn có thể đưa mọi người về ngay trong ngày.

Mặc dù không gian của máy bay tư nhân tương đối nhỏ hẹp, nhưng đón người nhà của Đàm Tích là dư sức.

"Cũng phải." Ba Đàm vỗ đầu một cái, "Lớn tuổi rồi, càng ngày càng ngớ ngẩn, tháng sau con gái vẫn còn quay về."

Nói xong ông lại thở dài.

"Mặc dù có thể quay về, nhưng lần này quả thật đã gả nó đi."

Ba Đàm vẫn biết rõ mình thuộc kiểu người cưng chiều con cái.

Lúc học cấp hai cơ thể Đàm Tích vẫn rất yếu, cuối tuần cô ở nhà giặt giày thể thao ba Đàm đều không cho, ông giành lấy giặt giúp cô, mẹ Đàm rất không vui, thân thể càng không tốt thì càng phải rèn luyện, ngay cả một đôi giày cũng không giặt được thì còn có thể làm gì?

Quan niệm dạy dỗ con cái của hai người không giống nhau, không ngừng tranh chấp suốt mấy năm, nhưng kết quả đều là ba Đàm nhường mẹ Đàm.

Ba Đàm cười khổ: "Không phải chú không yên tâm gả Tích Tích cho cháu, chỉ là chú không bỏ được đứa con gái này, mặc dù một năm nay nó cũng không ở bên cạnh chú, nhưng chú luôn cảm thấy nó chỉ đi ra ngoài làm việc, sau này sẽ quay về, nhưng bây giờ gả sang bên kia…"

Hoắc Kỳ có thể hiểu được suy nghĩ của ông.

Em gái của Đàm Tích vẫn đang học nghiên cứu sinh, nghỉ đông và nghỉ hè đều đi theo giáo sư hướng dẫn làm nghiên cứu, không trở về nhà.

Bây giờ Đàm Tích lại gả đi xa, tâm trạng của một người cha thế này mặc dù anh chưa từng trải qua, nhưng tưởng tượng một chút thì vẫn có chung cảm xúc.

Anh mấp máy môi, định nói vài câu đảm bảo thì lại nghe thấy ba Đàm nói: "Chú không phải muốn cháu thề thốt bảo đảm gì, cũng không phải không tin tưởng cháu, có điều con bé Tích Tích này trông thì có vẻ mềm yếu thế thôi, chứ thật ra rất rắn rỏi, tuyệt đối sẽ không để cho mình bị ăn hiếp."

"Chú, chú yên tâm." Hoắc Kỳ nói, "Cháu cũng không phải loại người thích nói những lời mồm mép… Nhưng những chuyện cháu đã hứa thì nhất định sẽ làm được, bất kể là từ lời nói hay chuyện tiền bạc."

Anh thật sự rất thích Đàm Tích, loại yêu thích này cũng không phải là không có căn cứ.

Mà là chăm sóc cả đời.

Ba Đàm lại nghĩ tới một chuyện: "Trước đó Tích Tích có nói với chú là cháu muốn đem tài sản dưới tên mình chuyển sang tên con bé, con bé đã từ chối."

"Vâng, cô ấy rất kiên quyết, nói mình không màng đến những thứ cái này." Hoắc Kỳ cười khổ, "Cháu vẫn đang tính chuyện thuyết phục cô ấy."

Cô gái ngốc này, anh đương nhiên biết cô không cần những cái này, nhưng anh chỉ là muốn cho cô thêm một chút bảo đảm trong cuộc hôn nhân này, để cô có cảm giác an toàn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!