Đàm Tích ngồi ăn kẹo hồ lô, kỳ thật loại kẹo hồ lô này nổi tiếng trên mạng một thời gian rồi, cô và mấy chị em ở văn phòng luật đã mua ăn thử, nên cũng không thấy mới mẻ.
Chỉ là Hoắc Kỳ không biết nên cho rằng đây là món đồ ăn gì đó mới mẻ.
Đàm Tích nghĩ bụng, người đàn ông này chu đáo đã thành quen, cứ chừa lại một ít mặt mũi cho anh đi, không nên vạch trần làm gì.
Cô cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng, từng miếng từng miếng ăn hết sạch bốn xiên kẹo hồ lô.
Nghe bốn xiên thì cảm thấy nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ có mười hai viên, tương đương với hai cây bình thường cô vẫn hay ăn.
Ăn đồ ngọt xong tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, Đàm Tích nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn, hỏi: "Cái này là sao đây?"
"Những thứ này đều là tài sản cá nhân của anh, bây giờ đều giao cho em giữ." Hoắc Kỳ cầm lên tay, sắp xếp lại rồi nhìn về phía cô, "Chứng nhận bất động sản đã được sửa thành tên em, chờ Cục Quản Lý Bất Động Sản mở cửa làm việc thì chúng ta tới đó làm thủ tục sang tên."
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái…
Đây đều là nhà của Hoắc Kỳ?
Đàm Tích há hốc miệng: "Cái này không cần đâu."
Cô không quan tâm tới vấn đề nhà cửa, hai người kết hôn rồi thì tài sản là của chung, nên đứng tên ai cũng được hết.
Đàm Tích nhìn qua đống thẻ ngân hàng, trên đó còn đặt một tờ giấy có viết một dãy số hình như là mật khẩu.
Cô hỏi: "Đây lại là cái gì?"
"Mật khẩu thẻ ngân hàng."
Đàm Tích duỗi tay cầm tờ giấy lại xem thì thấy trên đó có ghi liền ba bốn dãy mật khẩu, là tổ hợp sinh nhật của hai người, lặp đi lặp lại cũng không khó nhớ.
"Anh còn viết ra giấy làm gì chứ?"
Trực tiếp nói cho cô biết là được rồi.
Hoắc Kỳ khẽ cười: "Sợ em không nhớ được."
"Hình như anh đánh giá em hơi thấp thì phải? Chỉ là mấy chuỗi mật khẩu, hơn nữa còn liên quan đến tiền bạc, ai mà sống thiếu tiền được cơ chứ.
Em bảo đảm mình nhớ rất nhanh." Đàm Tích liếc nhìn anh một cái, "Anh cứ thích coi thường em, chán thật."
Hoắc Kỳ nhíu mày: "Anh đã khi nào coi thường em?"
Mặt Đàm Tích bất giác đỏ lên: "Nói thể lực của em kém."
Hoắc Kỳ híp mắt, hơi nâng cao giọng: "Anh nói sai à?"
Bên ngoài trời đã tối đen, nhiệt độ cũng rất lạnh, thế nhưng trong nhà rất ấm áp, thoải mái đến mức ngủ gật.
Dừng một chút, Đàm Tích mới nói: "Hình như… cũng không sai."
Đàm Tích liền chuyển đề tài: "Ôi thôi không nói chuyện này nữa, chẳng có gì thú vị cả, vẫn nên nói đến chuyện tiền bạc thì hơn."
Cô nâng tay lên chỉ mấy cái thẻ ngân hàng trên mặt bàn.
"Được." Hoắc Kỳ đơn giản nói qua ở đây có bao nhiêu tiền, tình huống chia tiền hoa hồng của công ty và các hạng mục đầu tư khác ra sao.
Kỳ thật trước đây anh đã muốn nói mấy thứ này cho Đàm Tích nghe, nhưng Đàm Tích hiển nhiên không hề hứng thú.
Với lại anh cảm thấy chưa đến bước dựng vợ gả chồng, nếu lúc đó nói ra thì vẫn còn quá sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!