Chương 46: (Vô Đề)

"Khi nào thế?" Hoắc Lợi Kiệt vô cùng bất ngờ.

"Mấy ngày trước, lúc em đi thăm mẹ." Xem ra chắc là Hoắc Kỳ gạt Đàm Tích rồi.

Tính cách Đàm Tích vốn tự ti, sao có thể chỉ đi một chuyến mà Tôn Nghệ Mạn đồng ý cho hai người yêu đương được, vậy thì cuộc chiến giằng co này là do anh một mình gánh chịu.

Tình cảnh trao đổi với Tôn Nghệ Mạn dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Kỳ và Tôn Nghệ Mạn không thân thiết với nhau lắm, bà có yêu cầu nghiêm khắc đối với anh, nếu phải so sánh thì anh và ba có vẻ thân thiết hơn.

Đương nhiên Hoắc Kỳ vẫn biết Tôn Nghệ Mạn rất thương anh.

Chỉ là từ sau khi ba qua đời, tinh thần Tôn

Nghệ Mạn mơ màng bất ổn, sau đó bà vào viện điều dưỡng thì hai mẹ con gặp nhau càng ngày càng ít.

"Tiểu Kỳ, chuyện của các con ít nhiều gì mẹ cũng có nghe qua, mẹ không đồng ý cho các con sống cùng nhau."

Có lẽ do từng trải qua quá nhiều tình huống như vậy, nên trong lòng Hoắc Kỳ đã không còn dao động quá nhiều, anh chậm rãi hỏi:

"Vì sao?"

"Mẹ không có yêu cầu cao sang gì với con, chỉ mong con được vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là con phải cưới một người phụ nữ khỏe mạnh.

Thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác con lại thích kiểu người này chứ?"

"Mẹ, có ai muốn sinh bệnh đâu, Tích Tích cũng không muốn, nhưng đây chính là vận mệnh." Giọng điệu Hoắc Kỳ bình tĩnh, quai hàm và khóe môi căng cứng, "Con là bác sĩ, làm thế thì chẳng khác nào ngay cả bác sĩ mà cũng ghét bỏ bệnh nhân của mình, như vậy làm sao người bệnh có thể sống tiếp được chứ?"

Tôn Nghệ Mạn thở dài: "Mẹ hy vọng con có thể cân nhắc kỹ càng."

"Không phải mẹ xét nét cô ấy.

Bây giờ tuổi của con còn rất trẻ, mẹ chỉ sợ là con nhất thời xúc động"

Dù sao bà cũng là người từng trải, xung quanh có quá nhiều người khi còn trẻ tuổi bốc đồng kiên quyết yêu đương, nhưng bà đã từng chứng kiến rất nhiều ví dụ kết thúc không có hậu rồi.

"Nhưng năm đó mẹ cũng kích động vì ba như vậy mà!"

Tôn Nghệ Mạn của năm ấy không bận tâm đến sự phản đối của gia đình, gả cho ba Hoắc nghèo khó hai bàn tay trắng, hai vợ chồng là sau này mới giàu lên, nhưng Tôn Nghệ Mạn vẫn luôn giữ vững lập trường chống lại ý kiến của mọi người, kiên định với lựa chọn của riêng mình.

"Chuyện này không giống, ba con ông ấy..."

Mặc dù hai người yêu thương nhau, nhưng ba Hoắc bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, từ đó tinh thần của Tôn Nghệ Mạn hốt hoảng, một lòng nhớ nhung người chồng quá cố, sau đó không lựa chọn tái giá nữa.

Tôn Nghệ Mạn nói: "Giả sử như cô ấy chết sớm, mẹ chỉ nói là giả sử thôi, vậy còn con phải làm sao? Con sẽ đau khổ giống mẹ.

Con bằng lòng sống trong đau khổ như mẹ sao?"

Chính vì bà đã từng trải qua, cho nên không muốn để cho con trai phải trải nghiệm.

"Yêu một người không phải đau khổ mà là vui vẻ."

Hoắc Kỳ đã nhận định là cô, đời này cũng chỉ có thể là cô, ai cũng không được.

Đã từng có người hỏi anh, nếu Đàm Tích mãi mãi không trở về thì phải làm sao.

Anh cố gắng chịu đựng trả lời: "Con vẫn sẽ chờ, một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại, cho dù chỉ có thể gặp được cô ấy trong mơ, như vậy cũng đủ rồi."

Yêu một người là phải đấu tranh cả ngày lẫn đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!