Trước khi đến đây, Tưởng Thư Nhã đã biết về nhóm bạn học này, cũng đã hỏi qua Tô
Hiệu về mối quan hệ của Hoắc Kỳ và Đàm Tích, được biết là năm cấp ba hai người đã chia tay, sau đó có một bạn học cùng trường đại học với Đàm Tích vỗ ngực cam đoan rằng hai người họ không hề quay lại.
Tưởng Thư Nhã vì thế mới yên tâm.
Trong khoảng thời gian này thái độ của Hoắc Kỳ đối với cô ta không tốt cho lắm, khiến cô ta tức giận nên mới đến tham gia họp lớp, vì muốn tìm cảm giác tồn tại ở trên người Đàm Tích.
Trông thấy Hoắc Kỳ càng lúc càng đến gần Đàm Tích, cô ta run rẩy, ngập ngừng gọi:
"Anh Hoắc Kỳ?"
Hoắc Kỳ thoáng cau mày, nhưng không hề nhìn sang.
Đàm Tích cong khóe môi cười với Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ đưa tay khoác lên vai Đàm Tích, cũng không ngồi xuống.
Tô Hiểu cũng chẳng hiểu chuyện gì: "Hoắc Kỳ, vị hôn thê của cậu..."
Bây giờ cô ấy không biết nên tin lời của ai nữa.
Hoắc Kỳ cầm lấy tay Đàm Tích, trầm giọng đáp: "Tích Tích là vị hôn thê của tôi." Hai mắt Tưởng Thư Nhã gần như vỡ vụn, như thể chẳng còn nhìn rõ thế giới này nữa rồi.
Cô ta nào có ngờ sự tình lại thành ra như vậy, hôm nay thật sự quá mất mặt.
Nhưng rõ ràng là Tô Hiểu đã giúp cô ta điều tra rồi mà, hai người họ đâu có quay lại với nhau!
Người phụ nữ Đàm Tích này, vừa nhìn là đã biết tinh ranh, cố ý giấu giấu diếm diếm, nếu không phải do cô thì hôm nay cô ta cũng không mất mặt như vậy.
Mặt Tưởng Thư Nhã đỏ bừng bừng, tức đến mức giậm chân.
Mọi người cũng bắt đầu xì xào bàn tán,
Tưởng Thư Nhã trông có vẻ là tiểu thư danh môn thế gia, thế mà lại đi nói dối vụng về như vậy, hơn nữa còn bị chính chủ vả mặt ngay tại trận.
Có điều bây giờ mọi người không quan tâm đến chuyện Tưởng Thư Nhã đang nghĩ thế nào nữa, bọn họ chỉ ngạc nhiên rằng sau bao nhiêu năm Hoắc Kỳ và Đàm Tích vẫn ở bên nhau.
Thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.
Có một cô gái thốt lên rằng: "Trời ạ, hai người các cậu đúng là "tình yêu cổ tích, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn thầm lặng ở bên nhau, đúng là lừa tất cả mọi người rồi."
Lý Nhạc lắc đầu: "Hoắc Kỳ, cậu thế này là không đủ lòng thành rồi, đều là bạn cùng một lớp, vậy mà còn giấu mọi người."
Hoắc Kỳ cười nhạt: "Chúng tôi cũng mới ở bên nhau nửa năm thôi, à cái này không đúng, là tôi mới theo đuổi được Tích Tích."
Anh khe khẽ thở dài, nhìn Đàm Tích bằng ánh mắt đầy nuông chiều, Đàm Tích vì ánh mắt của Hoắc Kỳ cùng với ánh mắt dò xét của mọi người mà hai má thoáng nóng lên.
Lý Nhạc lại hỏi tiếp: "Chúc mừng các cậu, vậy khi nào thì kết hôn?"
Mọi người cũng hùa theo: "Đúng thế đúng thế, đến khi ấy nhất định phải mời bọn tớ đi ăn cưới đấy, bọn tớ sẽ không keo kiệt đến nỗi không bỏ tiền mừng đâu."
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: "Nhất định." Bây giờ tiêu điểm của mọi người đều đặt trên tình cảm của Đàm Tích và Hoắc Kỳ, thật ra lúc này Tưởng Thư Nhã có bỏ đi thì cũng chẳng ai nói năng gì, thậm chí còn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô ta.
Thế nhưng Tưởng Thư Nhã lại không như vậy, đôi mắt xinh đẹp của cô ta tròn xoe nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ: "Anh Hoắc Kỳ, ở trước mắt nhiều người như thế này mà anh không để lại cho em chút mặt mũi nào sao?"
Hoắc Kỳ nhíu mày, nhạt giọng đáp: "Là tự cô không cần mặt mũi."
Anh vừa bước khỏi phòng mổ đã nhận được tin nhắn của Ôn Uyển: "Báo cáo bác sĩ Hoắc, bảo bối nhà cậu chịu ấm ức."
Hoắc Kỳ đầy hứng thú mở nhật ký trò chuyện ra thì mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!