"Bác sĩ Hoắc, tôi là Đàm Tích, có chuyện này cần anh giúp đỡ…"
Đàm Tích cau mày nói, dường như còn nghe thấy tiếng vả mặt chát chát chát, vốn dĩ Hoắc Kỳ là người kiêu ngạo lại cực đoan, người đã từng bị cô tổn thương như vậy trong lòng có tức cũng là lẽ đương nhiên, có trút giận lên cô cũng là điều bình thường.
Nhưng cô lại cố tình chọc anh tức giận.
Thật sự cãi sướng mồm nhất thời, bây giờ mới thấy hậu quả.
Cô chỉ là trợ lý luật sư kém cỏi, người khác gọi cô là luật sư Đàm luật sư Đàm, sao cô có thể không biết phân lượng của mình đến mức nào được? Hoắc Kỳ thích nói cái gì cứ mặc anh nói, cô cứ yên lặng nghe thì bây giờ đã không khó mở miệng đến mức này.
Vốn dĩ quan hệ đã cắt không đứt, càng gỡ càng rối, hiện tại càng rối loạn hơn.
"Cô Đàm, bây giờ tôi đang bận, không tiện nghe điện thoại, cô thêm WeChat của tôi đi."
Giọng Hoắc Kỳ thờ ơ, cực kỳ khách quan, dường như không có bất cứ dao động nào.
Khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí Đàm Tích còn nghĩ liệu có phải người đàn ông này vì trả thù mà nói dối không.
Chắc không tệ đến mức đấy đâu nhỉ?
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Tích nhập số điện thoại của anh để kết bạn.
Anh đồng ý rất nhanh.
Vòng bạn bè không có gì đặc biệt, sạch sẽ lưu loát giống như chính bản thân anh.
Rời khỏi vòng bạn bè, Đàm Tích phát hiện ID WeChat của Hoắc Kỳ vẫn là: hqxhxx
——Hoắc Kỳ thích Tích Tích.
Cái tên này đặt từ khi học cấp ba, lúc đó có chút hâm hấp, thích một người chỉ hận không thể tuyên bố cho toàn bộ thế giới đều biết.
Hơn nữa người bình tĩnh lý trí như Hoắc Kỳ rất ít khi làm ra hành động thể hiện tình cảm như thế này.
Cho nên lúc anh vô thức đăng ký tên WeChat là hqxhxx, Đàm Tích đã rúc trong ổ chăn cười rất lâu.
Đã qua nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn dùng số WeChat năm đó? Đàm Tích hơi khó hiểu, anh đổi số điện thoại nhưng WeChat vẫn là cái này, chứng tỏ anh đã hủy liên kết với số điện thoại di động ban đầu, và kiên trì sử dụng tài khoản Wechat này.
Số WeChat này quan trọng với anh đến thế sao? Đàm Tích không nhớ rõ bên trong WeChat này có thứ gì quan trọng.
Hơn nữa anh cũng lười quá thể, bây giờ có thể đổi ID WeChat mà anh lại không chịu đổi…… Còn giữ cái hqxhxx ngu ngốc này làm gì chứ? Là quên mất…… Hay là không muốn đổi?
Đàm Tích không nghĩ tiếp nữa.
Cô nhắn tin cho Hoắc Kỳ.
Đàm Tích: [Bác sĩ Hoắc, khi nào thì anh rảnh? Nếu có thời gian nhớ trả lời tin nhắn của tôi, tôi có chuyện rất khẩn cấp.]
Tin nhắn gửi đi giống như đá ném xuống hồ sâu, không có tiếng vang.
Việc này cũng không thể vội.
Sau đó Đàm Tích tan làm, cô lại quên mất chuyện này.
Mười giờ tối, cô nằm trên giường cầm ipad xem phim truyền hình, đột nhiên điện thoại vang lên, là Hoắc Kỳ.
Giọng Hoắc Kỳ lạnh lùng, còn mơ hồ kèm theo ý mỉa mai: "Không quấy rầy cô Đàm hẹn hò với bạn trai chứ?"
Đàm Tích: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!