Chương 38: (Vô Đề)

Đàm Tích hơi có chứng áp đặt, tuy rất không muốn trả lời tin nhắn của Ôn Uyển, nhưng nếu không trả lời thật thì trong lòng cô như bị một cái gai đâm vào.

Cô miễn cưỡng viết mấy chữ.

[Trải nghiệm cũng không tệ.]

[Những cái khác cậu không cần hỏi nữa, bởi vì...

Ôn Uyển: (?)

Ôn Uyển:

[Bởi vì bác sĩ Hoắc không cho cậu nói?]

Đàm Tích đánh chữ: (Bởi vì tớ ngại.)

Ôn Uyển: (...)

Đúng lúc này, tiếng động trong phòng bếp cũng dừng lại, chắc hẳn Hoắc Kỳ đã nấu xong, Đàm Tích không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, ban đêm có như thế nào thì cũng qua rồi, bây giờ là ban ngày, cô có hơi lúng túng.

Cô trở mình bò dậy, rửa qua mặt một cái, cũng không trang điểm.

Bữa cơm này xem như bữa sáng gộp bữa trưa, Hoắc Kỳ làm bốn món, vừa nấu cơm vừa nấu cả cháo, vô cùng thịnh soạn, Đàm Tích và Ôn Uyển ở nhà cũng chưa từng ăn ngon như vậy.

"Hoắc Kỳ, tay nghề của anh khá thật đấy!" Đàm Tích ăn mấy miếng đã khen ngợitừ tận đáy lòng.

Thiết nghĩ ăn chưa nổi mấy bữa mặt cô sẽ tròn lên mất.

Hoắc Kỳ cười thích thú: "Ở phương diện khác tay nghề của anh còn tốt hơn."

Suýt chút nữa Đàm Tích đã phun hết nước canh vừa uống.

"Vừa mới sống chung, bản tính của anh bộc lộ nhanh quá rồi thì phải."

Hoắc Kỳ lại không để bụng, anh gắp một đũa thức ăn, động tác rất nhã nhặn:

"Nếu không sao có câu nói Bản tính đàn ông?"

"Thôi, anh tự nói một mình đi, em ăn cơm..." Đàm Tích khẽ trừng mắt với anh, lại xoa xoa bụng, "Anh chẳng ngon bằng bữa cơm mà anh nấu."

Hoắc Kỳ chậm rãi lên tiếng: "Em có thể xem anh như đồ ăn, nhưng em có thể xem đồ ăn như đàn ông sao?"

"Em xem anh là đồ ăn bao giờ?" Đàm Tích không phục.

Hoắc Kỳ ngạo mạn nói: "Tối qua chẳng phải sao?"

Từ góc độ nào đó thì đúng là như vậy.

Mặt Đàm Tích hơi đỏ lên: "Lần này em ngậm miệng là được rồi chứ gì, mau ăn cơm đi, thức ăn ngon sắp nguội hết rồi."

Có lẽ vì tối qua quá mệt nên bữa này Đàm Tích ăn lượng cơm bằng hai bữa, thỏa mãn "ợ" một cái rồi cô mới nghĩ, sau này không được buông thả bản thân như vậy nữa.

Ăn cơm xong, Hoắc Kỳ để bát vào máy rửa bát.

Đàm Tích nhìn máy rửa bát, bất giác nở nụ cười, khoa học kĩ thuật phát triển thật tốt, có robot quét dọn, cũng có robot nấu ăn, bọn họ không cần tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt vô vị giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Hoắc Kỳ xếp gọn bát vào trong tủ, nói: "Phải rồi, phòng bên đó của anh đã sửa sang xong, em có muốn qua đó sống cùng anh không?"

Đàm Tích nghịch cục rubik trên bàn: "Sửa xong từ lúc nào vậy, em không thấy anh nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!