Đàm Tích muốn đẩy cửa đi vào.
Hoắc Lợi Kiệt đưa tay chặn cô lại.
"Cô Đàm, cô vào có vẻ không ổn lắm thì phải?"
Hoắc Lợi Kiệt đang nhắc khéo đến quan hệ của Đàm Tích và Hoắc Kỳ.
Đàm Tích lại không định công khai quan hệ của cô với Hoắc Kỳ quá sớm, nên chỉ nói: "Với thân phận bạn bè đi vào cũng không có gì quá đáng chứ."
Hoắc Lợi Kiệt chầm chậm nhếch môi: "Từng chia tay mà vẫn có thể làm bạn bè sao? Cô Đàm nói chuyện nghe hay thật đấy."
Hoắc Lợi Kiệt nhấn mạnh ba chữ "từng chia tay" khiến Tôn Nghệ Mạn cũng phải di chuyển tầm mắt về phía này.
Ánh mắt Tôn Nghệ Mạn trắng trợn đánh giá cô từ trên xuống dưới, như thể cô là một món hàng đang được rao bán.
Ánh mắt của bà ấy khá bất lịch sự, Đàm Tích thoải mái hào phóng để bà ấy nhìn, thẳng thắn hỏi: "Vị này là?"
Lúc này Tôn Nghệ Mạn mới thu ánh mắt lại: "Tôi là mẹ của Hoắc Kỳ."
Đàm Tích khẽ gật đầu: "Hóa ra là bác gái."
Đàm Tích lại khiêm tốn hỏi: "Cháu có thể vào thăm Hoắc Kỳ không? Cháu muốn xác nhận tình hình của anh ấy."
Vốn dĩ cô đã có khuôn mặt phúc hậu vô hại, lại thêm giọng nói cũng rất dịu dàng, nhìn cô không có chút lực công kích nào, thế nên Tôn Nghệ Mạn cũng không khiến cô khó xử: "Được."
Hoắc Kỳ nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Đàm Tích thành người đầu tiên đến thăm anh.
"Mẹ, A Kỳ vẫn chưa tỉnh, chúng ta phải là người đầu tiên vào thăm mới đúng chứ." Hoắc Lợi Kiệt nói.
Tôn Nghệ Mạn lắc đầu: "Không phải bác sĩ đã nói em trai con không sao rồi ư? Để cô ta vào thăm một lúc rồi đi ra, thời gian còn lại thì chúng ta chăm sóc Tiểu Kỳ."
Hoắc Lợi Kiệt âm thầm giơ ngón tay cái với Tôn Nghệ Mạn: "Vẫn là mẹ thông minh."
"Đúng rồi mẹ, mẹ thấy bây giờ Tiểu Kỳ đã gặp chuyện như vậy rồi, chi bằng để con bảo em ấy không làm bác sĩ nữa, hoàn cảnh chữa bệnh hiện tại quá kém, nhân cơ hội này kêu em ấy về Hoắc Thị giúp con."
Tôn Nghệ Mạn thờ ơ liếc Hoắc Lợi Kiệt một cái: "Con cảm thấy Tiểu Kỳ sẽ nghe lời mẹ sao?"
Hai đứa con trai này của bà đều bướng bỉnh cố chấp giống bà, bình thường bà hay ở viện điều dưỡng nên không có thời gian chú ý đến hai đứa.
"Ít nhất Tiểu Kỳ sẽ xem xét ý kiến của mẹ." Hoắc Lợi Kiệt nói, "Còn chuyện của Tưởng Thư Nhã nữa.
Tưởng Thư Nhã vừa nghe tin A Kỳ bị thương đã vội vã từ Bắc Thành chạy đến đây, có lẽ buổi chiều sẽ đến nơi.
Con thấy Tưởng Thư Nhã rất thích Tiểu Kỳ, hình như từ lần gặp nhau lúc nhỏ đến giờ vẫn không quên, nếu chuyện của hai người bọn họ có thể thành, vậy thì Hoắc Thị của chúng ta……"
Tôn Nghệ Mạn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Chuyện này nói thì dễ nhưng liệu Tiểu Kỳ có đồng ý không? Đâu phải con không biết tính cách thằng bé thế nào."
"Mẹ nghe nói Quý Nguyệt vừa từ Hồng Kông trở về rất thích con, hình như hai đứa cũng đang hẹn hò, nếu thích nhau thì hai đứa chuẩn bị kết hôn luôn đi, như thế cũng không cần làm khó Tiểu Kỳ nữa."
Nghe thấy cái tên này, Hoắc Lợi Kiệt nhíu mày: "Quý Nguyệt hay ghen, con với cô ấy không hợp nhau."
"Hay ghen cái gì? Nếu con thật lòng yêu thương cô ấy thì sao cô ấy lại đi ghen tuông với người khác được? Có phải con vẫn chưa cắt đứt quan hệ với con bé đi theo con từ năm mười tám tuổi không?"
Nhắc tới Thiệu Nhiên, Hoắc Lợi Kiệt mím môi không nói câu nào.
Tôn Nghệ Mạn khẽ thở dài: "Anh em bọn con tự quyết định đi, bây giờ Tiểu Kỳ hôn mê chưa tỉnh, mẹ cũng không có hơi đâu mà đi quan tâm mấy chuyện này."
Nói xong bà lại thở dài: "Hai anh em các con không đứa nào là không giống mẹ, không biết như thế là tốt hay xấu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!