Chương 20: (Vô Đề)

Trái tim Đàm Tích đập lệch đi một nhịp.

Có lẽ Ôn Uyển không phải là người đi bịa đặt lung tung để bán đứng bạn bè.

Cô không khỏi nhíu mày: "Anh không cần nói nhảm, anh đang câu cá, anh nghĩ em không nhìn ra sao?"

Hoắc Kỳ chậm rãi sửa sang lại tay áo sơ mi, liếc nhìn cô một cái: "Bây giờ không còn sợ nữa sao?"

Đàm Tính nhẹ chớp đôi mắt xinh đẹp.

Đúng là không còn sợ hãi, cảnh sát sẽ giúp cô xử lý kẻ xấu.

Huống hồ cô cũng không bị bọn họ làm gì.

Hoắc Kỳ bất lực nở nụ cười.

Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

Áo sơ mi trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh với bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh.

Làn da ở cổ được ánh đèn chiếu rọi làm bật lên trạng thái trắng lạnh.

Vẻ mặt Hoắc Kỳ có chút mệt mỏi, anh ấn hai huyệt thái dương.

Đàm Tích ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của anh: "Hoắc Kỳ, hôm nay đã làm phiền anh rồi, anh về trước đi."

Hoắc Kỳ khẽ nhếch khóe môi.

Cô ra lệnh tiễn khách với anh không chút khách khí.

Anh đút một tay vào túi, nhìn vào mắt cô: "Lợi dụng anh xong rồi thì đuổi anh đi, cũng không biết nói một tiếng cảm ơn hả?"

Hoắc Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nhếch môi.

Đàm Tích biết rõ Hoắc Kỳ đang nói đùa với cô, không có ý thật sự tức giận.

Nhưng dù sao cũng đã muộn lắm rồi, một nam một nữ ở chung trong một căn phòng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì thật không hay.

Hoắc Kỳ cũng là người rất truyền thống, lại thường săn sóc chu đáo, rất để ý đến danh tiếng của các cô gái.

Đàm Tích khẽ mỉm cười, sửa lại phần tóc rối trước trán, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Hôm nay anh đã cứu cô một mạng, cũng nên nói một lời cảm ơn.

Vẻ mặt của cô gái ngoan hiền hiếm thấy, hôm nay cô đã thật sự bị dọa sợ.

Cũng may thuốc mà Hàn Hâm Đông dùng để hạ thuốc cô không gây hại gì cho cơ thể.

Đợi mười tiếng sau tác dụng của thuốc hết đi thì Đàm Tích có thể hoàn toàn hồi phục.

Hoắc Kỳ nhếch môi, bất đắc dĩ cười: "Nếu như lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy."

Anh biết điều cô cần nhất bây giờ chính là một giấc ngủ ngon, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."

Đợi Hoắc Kỳ rời đi, Đàm Tích mới ôm chặt chăn.

Trái tim lại bắt đầu đập mạnh mẽ.

Cô sợ là cả đời này cũng không quên được những chuyện xảy ra hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!