Giọng điệu của Hoắc Kỳ có chút cầu khẩn, sự chân thành trong ánh mắt khiến Đàm Tích không thể làm ngơ.
Đàm Tích tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chỉ lên trời rồi chậm rãi nói: "Trời sắp tối rồi, Hoắc Kỳ, anh muốn tôi cùng anh đón sinh nhật, tôi đã đón sinh nhật với anh, anh muốn cùng tôi tưởng tượng về một tương lai không tồn tại, tôi cũng đã tưởng tượng rồi."
"Nhưng tôi không thể tiếp tục cùng anh mơ mộng nữa." Giọng nói của Đàm Tích hơi kiềm chế, có chút khàn khàn, "Chúng ta không phải là chúng ta của quá khứ nữa.
Nếu như chúng ta lại ở bên nhau sẽ cãi nhau triền miên thôi, anh có tin không?"
Hoắc Kỳ cố chấp nói: "Em dựa vào cái gì mà một mình quyết định tương lai của chúng ta?"
Đàm Tích thở dài, khẽ chớp chớp mắt, đôi mắt ấy vẫn luôn xinh đẹp vô cùng: "Anh không tin thì thôi vậy, anh cũng không thể tự quyết định tương lai của chúng ta."
"Hoắc Kỳ, anh cũng không yêu tôi nhiều như anh nghĩ, nhiều năm như vậy anh không hề đi tìm tôi, chỉ khi chúng ta vô tình gặp lại, sự cố chấp trong anh mới bùng cháy trở lại." Cô nhìn anh, "Nếu như thật sự không thể không có tôi, vậy thì tại sao trước đây anh không đi tìm tôi?"
Bờ môi mỏng của Hoắc Kỳ mím lại thành một đường, rất lâu sau mới nói: "Khi anh học năm hai đại học, ba anh đã qua đời."
Con ngươi của Đàm Tích đột nhiên co lại.
Cô thậm chí còn không biết rằng, ba của Hoắc Kỳ đã qua đời!
Hoắc Kỳ đã từng nhắc tới ba mẹ của mình với cô.
Mẹ anh là một giáo sư đại học, ba anh là một doanh nhân.
Hai người đều có tầm nhìn xa trông rộng, lại văn minh tiến bộ, nên không bao giờ can thiệp vào quá trình trưởng thành của anh.
Tuổi thơ của anh vô lo vô nghĩ vì bố mẹ anh không giống như phụ huynh gia đình khác, không ép con mình từ bé phải học này học kia.
Khi Hoắc Kỳ kể cho cô nghe về những trải nghiệm tuổi thơ của anh, cô còn cảm thấy anh giống như một hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
"Anh đã mất một thời gian dài để thoát khỏi nỗi đau ấy."
"Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện này…"
"Mọi chuyện đã qua rồi, vì vậy anh rất trân trọng tương lai." Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chú, cất giọng bình tĩnh nói, "Anh không muốn mất đi những người anh yêu quý một lần nữa."
"Tích Tích, yêu lại một lần khó đến vậy sao?"
Đàm Tích chậm rãi lắc đầu: "Thực sự xin lỗi, tôi không muốn quay lại nữa."
Mỗi ngày cô đều rất biết ơn cuộc sống này, công việc thuận lợi vui vẻ, trước mắt cũng không có ý định kết hôn.
Từ năm 17 tuổi cô đã chuẩn bị tốt cho việc làm một bà lão độc thân đến cuối đời, những năm này cô vẫn luôn tiết kiệm tiền vì muốn cuộc sống tuổi già của mình trôi qua tốt hơn một chút.
Thực ra câu chuyện sớm nên kết thúc rồi.
Là Hoắc Kỳ cứ mãi vương vấn chuyện này không thôi.
–
"Tích Tích, chuyện của cậu với bác sĩ Hoắc thật sự không có đoạn kết sao?" Ôn Uyển vừa ăn khoai tây chiên, vừa khoanh chân ngồi trên ghế sô pha hỏi chuyện.
Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật: "Cậu còn muốn đoạn kết thế nào nữa?"
Ôn Uyển gãi gãi đầu: "Tớ cũng không biết tớ muốn đoạn kết như nào, nhưng hai người các cậu cứ thế này khiến tớ cảm thấy rất đáng tiếc."
Ánh mắt Đàm Tích tuy chăm chú nhìn tivi, nhưng xem không để tâm chút nào.
Có đáng tiếc không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!