Sau khi ăn xong, hai người đi về phía trước, lại tới cổng trường trung học phổ thông Đệ Nhất.
Nhà ăn của trường trung học phổ thông Đệ Nhất đã được cải tạo và xây dựng lại cách đây 2 năm, những đồ ăn vặt ở bên ngoài dường như đều có bán ở trong này, hơn nữa còn có thể đảm bảo vệ sinh, hầu hết học sinh không ra ngoài ăn cơm nữa, nên ở mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các cửa hàng nhỏ bên ngoài.
Bây giờ đã đến giờ học sinh nghỉ trưa, hai người đứng ở cổng trường, khuôn viên trường rất yên tĩnh, có điều trong đình nghỉ mát vẫn có hai ba nữ sinh đang ngồi, trên tay cầm sách tiếng Anh, cậu một câu tớ một câu đọc lên.
Tiếng Anh thực sự là điểm yếu của Đàm Tích, trên thực tế năm lớp mười cô học Toán Lý Hóa đều không giỏi lắm, sau đó điên cuồng ở nhà luyện đề, kiên trì học tập cố gắng nâng cao thành tích, nhưng cô luôn một mực trốn chạy khỏi môn tiếng Anh, chỉ có thể giữ vững điểm số ở mức tiêu chuẩn.
"Bây giờ tôi cũng không thích học." Đàm Tích mím môi cười.
Lúc đại học chỉ là miễn cưỡng mới thi qua CET 4, thậm chí còn không đủ can đảm để làm bài kiểm tra CET 6.
Đàm Tích: "Hồi đó anh bắt tôi phải học rất nhiều."
"Ừ." Ngữ khí của người đàn ông trước sau luôn trầm ổn, "Hồi đó anh muốn vào cùng trường đại học với em."
Mặc dù thành tích của Đàm Tích không tệ, nhưng so với Hoắc Kỳ thì còn kém xa.
Hoắc Kỳ là kiểu người rất thông minh, không cần cố gắng nhiều cũng có thể đạt được hạng nhất trong lớp.
Anh chuyển đến đây và nhanh chóng chiếm ngôi vương đứng đầu, người đứng nhất lúc đầu ghen tị không thôi.
Nhưng ngặt nỗi người đứng đầu là Hoắc Kỳ, anh ta đành cam tâm chịu thua.
Các bạn nữ thì yêu mến Hoắc Kỳ, các bạn nam thì sùng bái Hoắc Kỳ, anh giống như một vầng trăng sáng nhất giữa các vì sao.
Lúc này bác bảo vệ đã tỉnh ngủ, nhìn thấy hai người đứng ở cổng trường liền đi tới hỏi: "Cô cậu là cựu học sinh à?"
"Muốn trở lại thăm trường cũ?"
Đàm Tích không lên tiếng, Hoắc Kỳ khẽ gật đầu.
Bác bảo vệ thấy hai người ăn mặc chỉnh tề thì biết không phải người tầm thường, bèn mở cổng cho bọn họ.
Khuôn viên trường vẫn giữ nguyên phong cách ban đầu với những lối đi rợp bóng cây, nền lát đá cuội, tuy không lớn nhưng tràn ngập không khí trẻ trung, gương mặt của những chàng trai cô gái 16 -17 tuổi vẫn còn hiện lên chút ngây thơ.
Trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành ngày nay vẫn duy trì chất lượng giáo dục thuần túy, không có một chút biểu hiện vất vả khổ cực nào trên khuôn mặt học sinh.
Điều thần kỳ là tỷ lệ học sinh lên lớp vẫn đứng trong top ba của tỉnh.
"Em có biết anh đã mơ tưởng đến cảnh tượng này bao nhiêu lần không?"
Giọng nói của Hoắc Kỳ rất dễ nghe, giống như tiếng đàn cello dịu dàng êm ái, cho người ta cảm giác của một quý ông điềm đạm như ngọc.
"Trở lại trường cũ sao?" Đàm Tích khẽ cười, nói theo lẽ đương nhiên, "Cũng đúng, anh bận bịu như vậy muốn trở về một chuyến cũng khó, bệnh nhân của anh chắc sẽ không vui đâu."
"Không phải." Hoắc Kỳ nhìn cô, nét mặt dịu dàng mà lãnh đạm, "Là với em."
Tầm mắt hai người giao nhau, Đàm Tích bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tòa nhà giảng dạy, "Chúng ta đi lên xem một chút đi."
Lớp bọn họ học trước đây là lớp 12/15, ở toà nhà thứ hai phía Nam, Hoắc Kỳ và
Đàm Tích đi vòng qua, lên tầng 2.
Khung cảnh khuôn viên trường vẫn như trước, nhưng bên trong tòa nhà đã được sửa sang lại.
Đàm Tích nhớ mỗi lần lên tầng đều ngửi thấy mùi nhà vệ sinh thoang thoảng, khi bước vào lớp phải đóng chặt cửa để đề phòng mùi hôi từ ngoài bay vào.
Nhưng lúc này không còn ngửi thấy bất kỳ mùi khó chịu nào nữa, khi đi qua hướng nhà vệ sinh, Đàm Tích có nhìn qua một cái, thậm chí cửa nhà vệ sinh cũng đã đổi mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!