Cái tát đột ngột này khiến cho Hoắc Kỳ trở tay không kịp.
Đàm Tích nhìn thẳng anh, giọng nói có đôi chút nghẹn ngào: "Hoắc Kỳ, anh là đồ điên."
Hoắc Kỳ xem như chẳng hề gì mà cười một tiếng, đối với cái tát này cũng không tức giận, anh thong thả ung dung xoa xoa khóe miệng: "Đúng vậy, anh chính là tên điên."
Anh là loại người gì không phải cô đã biết từ lâu rồi sao? Nếu đã trêu chọc đến anh thì đời này cũng đừng mong rút lui êm ái.
Cô càng muốn chạy trốn, thế tiến công của anh càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là anh không hiểu, rõ ràng anh cảm nhận được trong lòng cô có anh, nhưng vì sao lại tỏ ra chán ghét anh như vậy?
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Đàm Tích trắng đến mức giống như tỏa ra ánh sáng, chỉ là sự tủi thân nơi hốc mắt cô có giấu cũng giấu không được, mái tóc vốn buộc khá lỏng giờ phút này càng thêm tán loạn vì trải qua trận giãy giụa dữ dội vừa rồi.
Mùi hương hoa nhài trên người Đàm Tích quyến rũ một cách thư thái.
"Hoắc Kỳ, anh thật sự không cần thiết phải như vậy.
Anh cưỡng ép tôi cũng nhàm chán thôi.
Tôi đã từng cảm thấy có lỗi với anh, nhưng sau đó tôi đã cố gắng bù đắp lại, anh quên rồi sao?"
Anh đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng mà anh tuấn.
"Em đã từng cố gắng khi nào?" Hoắc Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, "Đến lúc này anh không biết anh đã làm sai chuyện gì mà em lại tự tiện làm chủ phán anh tội tử hình."
Lời này của anh khiến Đàm Tích ngẩn ra.
Lời nói vừa rồi của Đàm Tích chỉ là trong tình thế cấp bách mà buột miệng thốt ra, vẫn chưa trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cô nào có ngờ một câu này của cô lại làm nổ tung một chân tướng ——
Lá thư cô viết năm xưa anh vẫn chưa xem qua.
Khi cô là sinh viên năm nhất, Hoắc Kỳ từng tìm đến cô.
Lúc ấy cô tìm một nam sinh giả làm bạn trai của mình, còn nói rất nhiều lời khó nghe, ngang bướng chọc tức Hoắc Kỳ bỏ đi.
Nhưng sau đó cô như thể thất tình lần thứ hai, cả người hệt như đã chết, không có lấy một chút sức sống.
Đương nhiên Đàm Tích biết bản thân mình chưa bao giờ quên được Hoắc Kỳ, cũng biết người thiếu niên cao quý xa cách này ở trong lòng cô quan trọng cỡ nào, huống hồ hồi đó chia tay cũng là vì có phần giận dỗi, cô muốn để cho những ánh mắt thù địch đó nhanh chóng biến mất nên bất đắc dĩ làm anh tổn thương.
Anh không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả.
Vì thế Đàm Tích suy nghĩ thật lâu, quyết định lại đánh cuộc một lần nữa.
Vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô ngồi xe buýt đường dài đến nhà Hoắc Kỳ, muốn đích thân nói đôi lời với anh, cô muốn bắt đầu lại.
Khi đó Đàm Tích cứ giống như không cảm nhận được mệt nhọc mà chạy như điên suốt một đoạn đường dài, hai chân đều chứa đầy sức mạnh, cô dựa vào địa chỉ mà Hoắc Kỳ cho cô ngày trước, thở hồng hộc đứng ở cổng nhà họ Hoắc.
Đây là một căn biệt thự trông giống như một trang viên.
Nơi sinh sống của người giàu có mà Đàm Tích nhìn thấy ở trong phim truyền hình chẳng qua cũng như thế thôi, tạo hình độc đáo, bên trong có con đường khúc khuỷu quanh co, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là trong lòng liền dâng lên cảm giác tự ti nồng đậm.
Hoắc Kỳ là một người đến Thân Thành tham gia kỳ thi đại học, căn nhà mà anh ở rất lớn, trong lúc vô tình cô để ý thấy nhãn hiệu của một ít đồ dùng trong nhà là nhãn hiệu đắt tiền mà cô từng nhìn thấy trên mạng, khi đó cô còn thấy khó hiểu, chỉ là một học sinh cấp ba có gia cảnh giàu có nhưng sao lại mua nổi nhãn hiệu như vậy.
Còn có, căn nhà của anh, vật dụng bài trí trong nhà được trưng bày đa dạng chủng loại cùng với phong cách trang trí hoàn toàn là dựa theo ý thích của anh, cô còn từng cười và hỏi rằng: "Sao anh thuê được căn nhà hợp ý như vậy?"
Khi đó rõ ràng Hoắc Kỳ sửng sốt một chút mới nói: "Đúng lúc gặp may thôi." Anh lại mím môi mỉm cười, xoa nắn hai má cô, "Giống như việc anh gặp được em vậy."
Còn có câu "Em không biết xuất thân của Hoắc Kỳ sao?" mà giáo viên chủ nhiệm từng nói, trong lòng cô khó chịu nên chỉ suy nghĩ đến chút chuyện của bản thân, căn bản là không để trong lòng mà xem xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!