Tháng Tư ở thành phố Lâm Thủy đang ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào văn phòng, cây xanh trên bệ cửa sổ phản chiếu một màu xanh ngọc bích.
Đây là tòa nhà văn phòng cao nhất trong khu trung tâm thương mại, xung quanh xe cộ qua lại đông đúc đến mức nước chảy cũng không lọt.
Xuyên qua tấm rèm cửa sổ bay bổng, vài tia nắng len lỏi chiếu lên mí mắt Đàm Tích, tựa như điểm xuyến những viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh.
Cô ngồitrước máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím giống như một con bướm.
Chu Lâm Lâm từ phòng làm việc của Trình Lập Tắc đi ra, đến thẳng vị trí của Đàm Tích: "Trình Par bảo em đến văn phòng của anh ấy kìa."
Đàm Tích tắt trang web, đáp lại một tiếng "Được."
Sắc mặt Chu Lâm Lâm không tốt lắm, mày nhíu chặt, giọng nói cũng trầm xuống, vừa nhìn là đã biết bị phê bình.
Trình Lập Tắc hiện tại chỉ mới ba mươi tuổi, lại là luật sư nổi tiếng nhất thành phố Lâm Thủy, đúng nghĩa là một tài năng trẻ tuổi.
Đàm Tích là trợ lý của anh ấy.
Có thể đi theo anh ấy để học tập, đây là chuyện biết bao nhiêu người theo nghề này cầu còn không được.
Tuy là yêu cầu có hơi nghiêm khắc, nhưng thật sự học hỏi được rất nhiều thứ.
"Chị bị phê bình hả?"
Chu Lâm Lâm ngồi xuống đối diện Đàm Tích, ừm một tiếng:
"Có mấy ai vào văn phòng của Trình Par mà còn sống sót đi ra cơ chứ? Chỉ có thể làm quen thôi." Cô ấy giống như nhớ ra điều gì đó, nghi ngờ nói, "Theo lý thì không nên phân em cho Trình Par mới đúng chứ nhỉ."
Đúng vậy, Trình Lập Tắc yêu cầu rất nghiêm khắc, lại là người đứng đầu văn phòng luật sư, loại gà mờ nhỏ bé như Đàm Tích quả thật không nên đi theo anh ấy.
Đàm Tích cũng mới qua văn phòng luật sư AE gần một năm, lúc đầu cô đi theo một vị luật sư trung niên họ Trương, luôn tươi cười và vô cùng hiền lành.
Nhưng mới tuần trước, đột nhiên Trình Par chỉ đích danh Đàm Tích đi theo anh ấy, Đàm Tích hoảng hốt không chịu nổi, tuy rằng đã vượt qua bài kiểm tra luật, nhưng dù sao cô cũng là người mới.
Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với nghề này, đi theo Trình Lập Tắc đồng nghĩa với việc phải lấy thân phận người mới tiến vào công việc cường độ cao.
Đàm Tích học hỏi không tính là nhanh, cho nên trong khoảng thời gian này cô thường xuyên nhìn chằm chằm quầng thâm trên mắt để ở nhà tăng ca.
Chu Lâm Lâm cười cười, còn nói: "Lúc đầu chị cứ tưởng Trình Par coi trọng sắc đẹp của em, trong lòng còn âm thầm lau mồ hôi."
Đàm Tích là một cô gái miền Nam điển hình, trắng trẻo, thanh mảnh, đôi mắt to giống như ánh trăng trong đêm tuyết.
Cô quanh năm đều dùng nước hoa mùi hoa nhài, mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào lại khiến người ta khó có thể phớt lờ, giống như bản thân cô vậy.
Đàm Tích trừng mắt liếc cô ấy, ánh mắt nhìn Chu Lâm Lâm tràn ngập cảnh cáo:
"Chị đừng có nói nhảm."
Trình Par là người rất chính trực.
"Đây chỉ là nghi ngờ thôi mà." Chu Lâm Lâm lớn hơn cô mấy tuổi, bình thường cũng giống như chị gái vậy, Đàm Tích không phải là người địa phương, tới đây làm việc cũng không dễ dàng gì, cho nên làm được món gì ngon cô ấy đều mang đến cho Đàm Tích một ít, "Tích Tích, làm sao để chăm sóc được làn da trắng như em?"
Vừa trắng vừa mềm, nói là vô cùng mịn màng cũng không quá đáng.
Đàm Tích nhanh chóng in tài liệu và đóng thành một tệp: "Đầu tiên, chị phải lười biếng như em."
Lười ra khỏi cửa, lười xã giao, ngày nghỉ đều trốn trong nhà, làn da muốn không tốt cũng khó.
Trong lời nói của Đàm Tích có vài phần ý tứ trêu chọc, nhưng Chu Lâm Lâm biết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!