Chương 38: (Vô Đề)

Ninh Thu Thu phát hiện, Triển Thanh Việt người này tuy phúc hắc, nhưng về điểm không biết xấu hổ, thì tu vi của hắn vẫn không thể sánh được với loại người đã "sống sót" qua ba thế giới là cô.

Đương nhiên, ngoại trừ lần gọi hắn là daddy rồi bị đùa giỡn lại.

Cho nên, nếu hắn muốn hố cô thì cô sẽ vứt liêm sỉ đi ngay lập tức, trở nên hoàn toàn không biết xấu hổ!

Quả nhiên cả người Triển Thanh Việt đều cứng đờ, lời định nói cũng nghẹn lại ở yết hầu, trong lúc nhất thời không biết tiếp lời Ninh Thu Thu như thế nào.

Ninh Thu Thu chớp chớp mắt: "Nói chuyện đi chứ, Triển tổng."

"Thu Thu, chương trình bắt đầu quay rồi," Thời điểm Triển tổng còn đang suy nghĩ lời thoại thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, giọng nói khàn khàn vội vã của Tống Sở lập tức truyền đến, "Đạo diễn bảo cô ra......"

"... đi." Một chữ cuối cùng như mắc lại trong cổ họng của Tống Sở, bởi vì hắn bất ngờ thấy được một màn thân mật của hai người nên không kịp tránh né, đại não trực tiếp đông cứng tại chỗ.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh quá bất ngờ, Ninh Thu Thu nhanh chóng đứng dậy khỏi người Triển Thanh Việt, lại trừng mắt nhìn Triển  Thanh Việt một cái, đều tại hắn mà, ai bảo tự nhiên đi trêu cô, bằng không sao có thể xuất hiện loại tình huống này được.

Triển tổng vô duyên vô cớ bị trừng: "......"

"Tôi tôi tôi," một lát sau, Tống Sở hồi hồn, lắp bắp giải thích, "Tôi  không phải cố ý, tại cái cửa này, vừa chạm nhẹ nó đã mở ra rồi!"

Ban tổ chức thuê căn phòng này có cánh cửa giống mấy loại cửa kéo ngày xưa, bên trong không có khóa, đóng lại cũng không tự động khóa, bởi  vì dùng đã lâu, bản lề bị lỏng, cho nên tùy tiện chạm nhẹ, là có thể mở ra......

"Bắt đầu quay rồi sao, tôi qua liền đây!"

Dù sao thì Ninh Thu Thu cũng đã lăn lộn trong nghề diễn này nhiều năm, tuy bề ngoài cô vẫn có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã bị hai chữ "chết tiệt" lấp đầy, vất vả lắm cô mới đánh thắng Triển Thanh Việt một lần, vậy mà......

Nghĩ đến tư thế cô vừa mới ngồi trên đùi Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu che mặt, làm người không mặt mũi còn hơn.

Vận khí của cô hôm nay không phải chỉ hơi "đen" thôi đâu.

Tống  Sở còn đau trứng hơn, hắn càng nghĩ càng thấy không thích hợp, sao nhà tài trợ lại quen biết Ninh Thu Thu, trong giới giải trí quy tắc ngầm bay rập trời này, đây chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi sao?

Đặc biệt là khi đạo diễn "nhắc" mọi người ra ngoài để cho bọn họ ôn chuyện, hắn lại càng cảm thấy không thích hợp hơn, quan hệ này, không thể dừng lại ở hai từ bạn bè đơn giản như vậy được!

Hơn nữa hắn còn thấy hai người Triển Thanh Việt mang theo ra ngoài ngay sau đó, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có thể làm gì đây......

Tuy Tống Sở thường xuyên cãi tới cãi lui với Ninh Thu Thu, nhưng hắn thật đã coi cô trở thành bạn tốt, nhà tài trợ kia thoạt nhìn cũng rất có tiền rất đẹp trai, nhưng mẹ nó hắn là...... Không phải Tống Sở xem thường người tàn tật, nhưng vạn nhất Ninh Thu Thu là bị đối phương cưỡng bách thì sao?

Ngẫm lại những chuyện không thể đưa ra ngoài sáng ở giới giải trí, Tống Sở đột nhiên cảm  thấy, không thể như vậy, không thể để Ninh Thu Thu bị một người đàn ông ngay cả đi cũng khó khăn bao dưỡng!

Tống Sở nghĩ đến đây, đầu óc nóng lên, thừa dịp mọi người không chú ý lén chạy vào trong, hắn định lấy cớ là đạo diễn đã bắt đầu quay để Ninh Thu Thu có lý do đứng đắn ra ngoài, không ngờ cánh cửa kia vừa chạm đã mở, khiến hắn đụng phải một màn này.

Hắn có điểm đứng hình, nói đúng hơn là, hình tượng Ninh Thu Thu ở trong lòng hắn có điểm sụp đổ.

"Đi  thôi," so với bọn họ, Triển Thanh Việt ngược lại rất bình tĩnh, ngữ khí hắn ôn hòa, thậm chí còn vỗ nhẹ eo sau của Ninh Thu Thu, "Tôi cũng trở về, không trì hoãn mọi người làm việc."

"Ừm, vậy anh đi cẩn thận một chút, tôi phải đi đây."

Triển Thanh Việt mỉm cười: "Được."

Tống Sở: "......"

Triển Thanh Việt tới vội vàng đi cũng vội vàng, giống như lãnh đạo đến thị sát tình hình thi công, toàn bộ quá trình không đến nửa tiếng, cũng không làm chậm trễ bọn họ quay chương trình.

Nhưng lại thành công quấy đục hai hồ nước trong.

Đặc biệt là Ninh Thu Thu, dù cho da mặt cô có dày đi chăng nữa, lúc này cũng không chịu được, vừa nhớ tới chuyện này, lập tức xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường.

Cô đành phải hóa bi phẫn thành động lực, nỗ lực luyện tập ca hát, hy vọng buổi tối sẽ không mất mặt thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!