Nghe đến những lời này, trên mặt Ninh Thu Thu có chút ửng đỏ, không ngờ Triển Thanh Việt người này, lại có thể có thời điểm trêu chọc người khác.
[ Ninh Thu Thu: Nói bậy, tôi nơi nào đáng yêu giống như chúng nó đâu! ]
Lúc này Triển Thanh Việt phải mất một lúc mới trả lời lại, hơn nữa còn nhắn tin chứ không phải gửi voice.
[ Triển phúc hắc: Tính cách. ]
Tính cách?
WTF, ý Triển Thanh Việt là nói cô dữ sao! (wtf là tác giả viết)
Ninh Thu Thu lại lần nữa: "???"
Cô tuy rằng không đáng yêu, nhưng hẳn cũng không dữ...... Đi?
Bực mình, loại người như này sao vẫn có người thích chứ!
May là da mặt Ninh Thu Thu dày có thể so hơn kém với góc tường thành, nên mặt ngoài không để lộ cảm xúc, bao nhiêu ửng đỏ ban nãy tức khắc bay sạch sẽ, không sót lại tí gì.
[ Ninh Thu Thu: () ]
[ Triển phúc hắc: Biểu tình hung tàn. ]
[ Ninh Thu Thu: Anh như vậy tôi sẽ đi mất đấy! ]
[ Triển phúc hắc: ( sờ đầu) ]
Trừng mắt nhìn mấy cái sticker xoa đầu* đối phương gửi qua đây, Ninh Thu Thu không muốn nói chuyện cùng hắn nữa, chỉ thấy mệt người.
(*) Chắc đây là sticker đúng không mn:)) Thấy mấy bài trên weibo hay có cái này lắm mà không biết tên.
Một lát sau, tin nhắn lại vang lên.
[ Triển phúc hắc: Thu Thu. ]
Ninh Thu Thu tức giận hỏi hắn gọi cái gì.
[ Triển phúc hắc: Chú ý an toàn. ]
"......" Ninh Thu Thu trừng mắt nhìn bốn chữ cùng một dấu chấm câu này nửa ngày, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Triển Thanh Việt người này, rất biết khi nào nên ném một trái táo ngọt qua đây a, hơn nữa lần nào ném cũng trúng chứ!
Thật cẩu a.
Tiết mục tiếp tục quay, đạo diễn thông báo bọn họ tới nơi thực hiện nhiệm vụ thứ nhất.
Lâm Cận nhận tờ nhiệm vụ, đọc lên: "Những chú chuột tre nhỏ bé đáng yêu đã ăn sạch chỗ thức ăn cuối cùng, sắp phải đói bụng, ba nhóm bảo mẫu hãy lên núi chặt hai cây trúc cho chuột tre bảo bảo ăn đi —— gọi là bảo mẫu chuột tre nghe nó cứ yếu ớt như thế nào ấy."
"Tôi cảm thấy chúng ta ngay cả bản thân còn không nuôi được." Ninh Thu Thu đối với chuyện ăn uống của bọn họ thập phần quan tâm.
"Cô chỉ biết ăn!" Tống Sở nhịn không được oán giận cô.
Ninh Thu Thu đúng lý hợp tình: "Dân dĩ thực vi thiên*."
(*) Dân lấy cái ăn làm trọng: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Bạch Oánh trực tiếp hỏi: "Đạo diễn chúng tôi có cơm trưa ăn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!