Ninh Thu Thu nhận lấy tờ giấy trong tay hắn, chỉ thấy mặt trên tờ giấy hắn đưa cô có một đoạn thơ, bên trên cũng viết: Như vậy vấn đề ở đây, mà biên tập cũng phi thường tò mò, là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như kiến bò đã khơi mào trận xung đột này, đến tột cùng xuất phát từ ai tay đây?
Ninh Thu Thu: "......"
Đây là tên nào dám đăng tin thiếu đạo đức như vậy! Có dám ra đây nói chuyện không.
Đúng là tiểu nghệ sĩ thấp cổ bé họng a, ngay cả truyền thông cũng dám nói bừa, đổi lại là một minh tinh có lưu lượng thử xem, nếu chúng dám viết như vậy thì đã sớm bị phun chết dưới mưa nước bọt của luật sư rồi.
"Tôi có thể giải thích!" Ninh Thu Thu thập phần oan uổng, rõ ràng là trước đây Triển Thanh Việt không hay chú ý tin tức giải trí gì đó mà, vì tự nhiên lại đọc cái này, còn in hẳn ra nữa chứ.
Triển Thanh Việt nhấc cằm, ý bảo cô nói.
"Người đại diện bảo tôi đăng Weibo, trong lúc nhất thời tôi không nghĩ ra nên đăng cái gì, vừa vặn anh tặng cho tôi cái này, tôi liền nghĩ nhân cơ hội kỷ niệm việc kia luôn, cần phải đăng lên chúc mừng, nên...... đã đăng, tôi cũng không ngờ việc này lại có ảnh hướng lớn như vậy."
Cô cũng là người bị hại đó chứ, tâm tình tràn đầy thưởng thức mà kết quả lại nhiều chuyện như vầy.
"Thơ, đưa tôi." Triển Thanh Việt nói.
"......" Đối phương đã công khai đòi lại đồ, Ninh Thu Thu giận mà không dám nói gì, lấy tờ giấy trong túi ra rồi đưa qua.
Triển Thanh Việt chậm rãi làm trò trước mặt cô, chia năm xẻ bảy tờ giấy, ngay khi Ninh Thu Thu cảm thấy đau lòng không thôi thì đối phương lại rút ra một tờ giấy khác: "Dùng cái này, đăng."
Tờ giấy Triển Thanh Việt đưa cho cô vẫn là bài thơ 《 Tĩnh dạ tứ 》như trước, thậm chí ngay cả biểu tình "—ω—" cùng từ "pi" kia cũng có, chẳng qua, chữ của hắn đã không còn xiêu xiêu vẹo vẹo giống kiến bò như trước, mà đã cứng cáp đĩnh đạc như nước chảy mây trôi.
"Đây là...... anh mới viết?" Ninh Thu Thu không thể tưởng tượng được, hắn như vậy cũng quá tích cực a, phải biết rằng với hiện trạng thân thể của hắn lúc này, viết được như thế cũng không dễ dàng gì, phỏng chừng viết hỏng cũng không ít đi.
Triển Thanh Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem như cam chịu.
"......" Không ngờ sĩ diện anh cũng nặng như vậy a Triển tiên sinh!
Cùng ngày, Weibo Ninh Thu Thu lại đăng bài mới.
Cô đăng bài viết Weibo: Đây là chữ của một người quan trọng tặng cho tôi, hắn xảy ra chuyện khiến đại não bị tổn thương, đây là chữ viết trong lần phục kiện viết thành, ở trong mắt tôi, khí thế nó cuồn cuộn tựa sông, tú lệ tựa núi, tuyệt đẹp ( hình ảnh).
Phía dưới lúc này rốt cuộc cũng không đánh nhau nữa mà là tràn đầy những lời chúc phúc, khen chữ viết kia khá đẹp.
Nhìn Triển Thanh Việt rốt cuộc cũng vừa lòng, Ninh Thu Thu lệ rơi đầy mặt, làm vợ một nam nhân phúc hắc còn hay mang thù, đã vậy còn sĩ diện cao ngất ngưởng, cô dễ dàng sao.
Không dễ dàng! Cô không chỉ phải ứng phó hắn kịch bản, còn phải thổi cầu vồng cho hắn nữa.
Nếu không phải Triển Thanh Việt tỏ vẻ nguyện ý ra tay viện trợ Ninh gia, cô nhất định sẽ hảo hảo suy xét lại lợi ích giữa sắc đẹp cùng bàn tay vàng và việc mỗi ngày sinh hoạt dưới phúc hắc cùng nước sôi lửa bỏng này có đáng giá hay không.
Đêm đó, Ninh Thu Thu nói chuyện với ba cô, rằng Triển Thanh Việt tỏ vẻ nguyện ý nhúng tay trợ giúp sự tình Ninh gia. Ninh phụ không muốn nói với Ninh Thu Thu sự tình công ty ông là vì có nói Ninh Thu Thu cũng không giúp gì được, ngược lại còn khiến cô gặp áp lực, nhưng tên con rể Triển Thanh Việt kia lại nguyện ý nhúng tay vào giúp ông, ông đương nhiên là phi thường cao hứng, lập tức tỏ vẻ không có vấn đề.
Vì vậy, Triển Thanh Việt lấy thân phận "cố vấn", viễn trình thao túng, cường thế tiến vào chiếm giữ bên trong Ninh Hòa.
Ninh Thu Thu chỉ là người truyền lời, đối với công việc làm ăn buôn bán không hiểu. Vốn dĩ cô muốn chờ Triển Thanh Việt khoẻ hơn một chút, thương lượng với hắn về chuyện mở công ty giải trí, xem có nên làm hay không, nhưng hiện tại hắn đã nhúng tay vào sự tình xí nghiệp nhà mình, chỉ sợ không còn tinh lực làm việc khác, Ninh Thu Thu tạm thời không làm phiền hắn đi........
《 Phiêu Diêu 》 trải qua hơn ba tháng quay chụp, suất diễn Ninh Thu Thu rốt cuộc cũng đóng máy.
Cảnh cuối bộ phim là cảnh nam chính thu phục Tây Kinh quốc, giam giữ vua nước họ, cứu cô thoát khỏi nhiều năm giam giữ cực khổ.
"Cảnh diễn này và cảnh lúc Vân Dao xuất giá kia phải tương hỗ lẫn nhau," Tôn đạo nói qua với bọn họ về cảnh diễn, "Bất quá Vân Dao đã sinh sống nơi man di biên cảnh nhiều năm, trải qua phong sương, tâm cảnh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là người con gái phấn chấn ngượng ngùng như ánh mặt trời ngày trước, đối diện với người mình thích, phải thể hiện được tâm thái tang thương mà vẫn bình thản, hiểu chưa."
Ninh Thu Thu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tôn đạo diễn lại nói vài câu, sau đó hô mọi người vào vị trí.
Chờ khi hắn hô bắt đầu, Vân Dao cô cũng bắt đầu bước ra khỏi xe ngựa, từ biên cảnh trở về xa hoa, thời điểm gặp được nam chủ ngoài cửa thành, cô phong sương đầy người, đã hoàn toàn không còn là tiểu thư khuê các đoan trang mấy năm trước nữa, mà nam chủ khí phách hăng hái, đúng là phong nhã hào hoa bậc nhất thế nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!