Lời Triển Thanh Việt giống như sét đánh giữa trời quang, Ninh Thu Thu cảm thấy nếu tình cảnh bây giờ của bọn họ là một bộ phim điện ảnh, thì cảnh quay này nhất định sẽ có hiệu ứng tia chớp đùng đùng cùng nhạc nền đặc hiệu phía sau, thêm mấy pha quay chậm nữa, có vậy mới biểu đạt được cảm giác đứng hình trong lòng cô lúc này.
"Anh...... Đều biết?" Ninh Thu Thu bắt đầu liều mạng hồi tưởng những việc mình đã làm trong thời gian Triển Thanh Việt hẵng còn hôn mê.
Lau người cho hắn, dùng ống hút dính nước miếng mình đút nước bùa cho hắn, nằm bên người chụp các loại góc độ ảnh ân ái rồi đăng lên vòng bạn bè, chung chăn chung gối, sáng ra tỉnh lại trong lòng ngực người ta, nhét đầy bùa trên giường hắn......
Còn có lần... Ôn Linh khuyên cô nên "làm" hắn, không làm được thì dùng thuốc....
Cô cảm thấy, lúc này mà lựa chọn giải thích chỉ sợ phản tác dụng.
Đã vậy, cô có thể xin lập di chúc trước không?
Đúng rồi, trên bia mộ cô còn muốn viết một hàng chữ nữa: Nữ phụ chết trong vô tri*.
(*) Vô tri: không có khả năng nhận biết........
Triển Thanh Việt nói: "Biết, không nhiều."
Sự thật là hắn không biết quá nhiều, ý thức của hắn rất mơ hồ, cảm giác thì trì độn, mắt lại không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào lỗ tai để nghe ngóng, hơn nữa thời điểm có ý thức cũng không nhiều lắm, phỏng chừng hai ba ngày thức một lần.
Tỷ như chuyện Ninh Thu Thu kết hôn với hắn, Triển Thanh Việt thực sự không biết. Thời điểm anh có ý thức, nữ nhân này đã ở bên người mình, hơn nữa ấn tượng rất không tốt, trước mặt người khác thì đối xử thâm tình chân thành với anh, quay lưng lại cô liền giở trò "ngược đãi", thường xuyên lầm bầm lầu bầu muốn "Mưu hại" hắn, có điểm ồn ào, có điểm đáng giận.
Bất quá nữ nhân này xuất hiện tần suất với quá cao, hắn bị "ngược đãi" lâu ngày dần dần trở thành thói quen, ngược lại, một đoạn thời gian sau khi tỉnh lại không thấy cô, có điểm không quen.
Nhưng, việc Ninh Thu Thu rất hay cho hắn uống nước, hắn đều biết hết. Hắn tuy không nhìn được nhưng mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi hoá vàng trong bát nước, mỗi lần cô cho uống nước, hắn đều có thể ngửi được hương vị này.
Hắn không biết đối phương cho mình uống loại nước gì, nhưng hắn có thể khẳng định: mỗi một lần uống là một lần ý thức hắn thêm thanh minh, thời gian có ý thức cũng dài hơn trước. Sở dĩ hắn có thể tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, tám chín phần là nhờ thứ nước này.
Dưới tình huống mắt không thể nhìn được, các giác quan càng thêm rõ ràng, mỗi khi thứ nước nồng đậm hương vị hoá vàng kia truyền đến, hắn liền biết Ninh Thu Thu lại bắt hắn uống. Tuy loại nước này không mùi không vị, không khác gì nước sôi để nguội, nhưng uống nhiều như vậy ai cũng có thể đoán được đối phương đã đốt cái gì đó hòa vào nước cho mình uống thôi.
Bởi vậy, không cần biết đây là loại nước thần thánh gì hắn cũng sẽ sinh ra cảm xúc bài xích thật lớn, thậm chí là sởn tóc gáy, bởi những tưởng tượng hết sức phong phú sinh động thậm chí có phần quá đà của hắn.
Thế nên, chỉ cần nữ nhân này cho hắn uống nước, hắn liền phản xạ có điều kiện mà cự tuyệt.
"Không nhiều lắm...... là nhiều hay ít?" Đối mặt Triển Thanh Việt ba phải loại nào cũng trả lời được, Ninh Thu Thu phải tiếp tục hỏi, vì vấn đề này rất quan trọng a!
"Cái này......" Triển Thanh Việt cố ý dừng lại một chút, chờ đến lúc Ninh Thu Thu khẩn trương xoắn xuýt tay chân lại, hắn mới chậm rãi nói, "Xem tình hình, tôi có thể, nhớ được, bao nhiêu."
Ninh Thu Thu: "???"
Đáp án này quá cẩu, ý tứ của Triển Thanh Việt rất rõ ràng: nếu cô "hiểu chuyện" một chút thì hắn liền nhớ ít đi một tí, còn nếu cô "không hiểu chuyện" thì đại não của hắn sẽ đặc biệt tốt, sẽ nhớ rõ những lần cô "bạo hành" hắn khi còn ở trạng thái người thực vật.
Có liêm sỉ chút đi.
Ninh Thu Thu cảm thấy trên bia mộ của cô cần khắc thêm một câu nữa: Đừng bao giờ kết hôn với nam phụ phúc hắc.
À, trên bia mộ cũng cần có mã QR nữa, để đời sau đến thăm có thể quét mã mà vào xem triển lãm: "Chuyện xưa của tôi: một đời bị nam phụ phúc hắc hố đến rơi lệ"........
"Được rồi," Ninh Thu Thu nhắm mắt lại, bằng bất cứ giá nào, "Anh muốn biết cái gì, liền hỏi đi."
Triển Thanh Việt nhìn thoáng qua cái ghế bên cạnh, nói: "Ngồi."
Nghe Triển Thanh Việt nói như vậy, Ninh Thu Thu mới cảm giác được cơn đau từ eo và chân do mấy ngày liền liên tục công tác gây nên: eo đau muốn gãy, hai chân rụng rời như bị đổ chì, vì thế không khách khí mà ngồi xuống.
"Cho tôi uống, bên trong, đốt cái gì?" Triển Thanh Việt hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.
Ân?!
Trong lòng Ninh Thu Thu run lên, hắn thế mà không biết cô cho hắn uống cái gì a, cô còn cho rằng hắn biết rồi chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!