Chương 16: (Vô Đề)

Chờ khi Ninh Thu Thu bay về đến bệnh viện thì trời đã là chạng vạng.

"Ông, Triển...... Thanh Việt ca ca, hắn thế nào rồi?"

"Thu Thu đã trở lại a," Triển lão gia nhìn thấy cô, khoé mắt vẫn luôn luôn đạm nhiên bỗng có điểm ướt át, môi run lên, nói, "Có thể tỉnh, Thanh Việt có thể tỉnh."

Ninh Thu Thu một đường chỉ cảm thấy tin tức này có điểm không chân thật, cô cho rằng việc giúp Triển Thanh Việt tỉnh lại sẽ trắc trở giống như Đường Tăng đi lấy kinh vậy, chỉ có thể tận lực làm tốt nhất.

Không ngờ tới sự thật lại dễ dàng như thế, cảm xúc Ninh Thu Thu cũng bị cảm xúc Triển lão gia lây nhiễm, nhịn không được duỗi tay lau khoé mắt ngập nước, nói với ông: "Chúc mừng ông."

Triển lão gia gật gật đầu, nói: "Cảm ơn cháu, Thu Thu."

Ninh Thu Thu biết cảm ơn ở đây chính là về chuyện xung hỉ, mấu chốt Triển Thanh Việt có thể tỉnh lại, người bên ngoài nhìn vào thì rõ ràng là nhờ xung hỉ mà có tác dụng.

"Không cần cảm tạ, ông à," Ninh Thu Thu cười cười nói, "Chúng ta là người một nhà."

Lúc này Triển Thanh Viễn cũng đi tới, lúc hắn nhìn đến Ninh Thu Thu, ánh mắt tức khắc trở nên vi diệu.

Làm một người theo chủ nghĩa hiện thực, Triển Thanh Viễn đương nhiên không tin lời phán hoang đường rằng cưới xin có thể khiến anh trai hắn tỉnh lại, chỉ là, sự thật lại quá mức vả mặt, Ninh Thu Thu mới gả qua đây hơn một tháng, kỳ tích thật sự đã xảy ra.

Bác sĩ chủ nhiệm vừa mới nói với hắn, tổn thương ở đại não của anh trai thời gian gần đây khôi phục đến phi thường tốt, quả thực là kỳ tích trong y học.

Ninh Thu Thu nữ nhân này...... Triển Thanh Việt không khỏi nhìn cô nhiều thêm hai lần, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

"Làm sao vậy em trai, làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn chị dâu vậy?" Ninh Thu Thu biết rõ còn cố hỏi, phỏng chừng Triển Thanh Viễn lúc này đang rất hoài nghi thế giới đây, rốt cuộc vừa cưới xong thì có kết quả tốt, hiệu quả so với nạp tiền điện thoại còn nhanh hơn.

"Nhìn xem cô có phải Quan Âm Bồ Tát tái thế hay không, thần kỳ như vậy." Triển Thanh Viễn nói.

Ninh Thu Thu thập phần không biết xấu hổ nói: "Vậy cũng không phải không có lý, anh về sau nên cúi chào tôi nhiều chút, có nguyện vọng gì may ra sẽ thành hiện thực."

Triển Thanh Viễn: "......"

Cùng bọn họ nói chuyện xong, Triển Thanh Viễn đưa Triển lão gia về trước, lão gia đã có một ngày vừa mừng vừa sợ, thân thể có điểm ăn không tiêu, còn Ninh Thu Thu thì đến phòng bệnh Triển Thanh Việt.

Triển Thanh Việt vẫn an tĩnh mà nằm như cũ, hoàn cảnh so với lúc trước khi cô rời đi hoàn toàn không có bất luận gì khác biệt.

Trên người hắn mặc trang phục bệnh nhân, nếu đã bắt đầu hồi phục thì không thể tiếp tục ở nhà, mà phải nằm viện tiếp nhận trị liệu cùng hồi phục.

Ninh Thu Thu cho rằng, người thực vật tỉnh lại chính là đột nhiên mở mắt rồi bật dậy, giống như đi ngủ rồi tỉnh lại vậy, không nghĩ tới quá trình này còn phức tạp như thế, bắt buộc phải trải qua một loạt trị liệu, kích thích gì đó, mới có thể khiến hắn tỉnh lại.

"Oa, Ninh tiểu thư, chị thật sự là nữ thần định mệnh của Triển tiên a," Tinh Tinh vui vẻ mà lải nhải trước mặt Ninh Thu Thu, "Vừa rồi bác sĩ nói, thương tổn trong não của Triển tiên sinh tháng này khôi phục đặc biệt tốt, thậm chí đã có ý thức nhất định, mỗi ngày nếu chúng ta nói với anh ấy gì đó, đối phương hẳn có thể cảm nhận được."

Ninh Thu Thu:!!!

Cái, cái gì?

Có ý thức?!

Vậy những gì cô làm bên người Triển Thanh Việt trong khoảng thời gian này, lầm bầm lầu bầu linh ta linh tinh, thậm chí lúc Ôn Linh nảy chủ ý vớ vẩn nói cô hạ thủ "làm" hắn, còn có...... còn có lần trước ngủ cùng giường với hắn, đừng nói đối phương...... đều biết hết đi.

"......"

Sẽ không sẽ không, Ninh Thu Thu tự an ủi mình, thời điểm cô ngủ còn không nghe được người khác nói gì, huống chi Triển Thanh Việt chẳng những ngủ, mà não còn bị tổn thương, càng không có chuyện nghe thấy rồi.

Ninh Thu Thu hỏi: "Bác sĩ có nói hắn khi nào có thể tỉnh hay không?"

"Bác sĩ nói xem tình hình khôi phục của tiên sinh, có dài có ngắn, nhưng ngay sau đó lại trợn mắt nói cũng có khả năng khác, chính là phải khoảng một hai năm nữa, cũng không phải không thể."

"Nga......" Dù sao có thể tỉnh là được rồi, "Chị về nhà tắm rửa một cái, em theo chân bọn họ chào hỏi, nói buổi tối chị qua đây bồi giường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!