Tinh Tinh đỡ Ninh Thu Thu tới phòng Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu tuy rằng nội tâm đang chửi mmp*, nhưng vẫn thuận theo ý tứ của Tinh Tinh mà nằm trên giường Triển Thanh Việt —— dù sao phòng cô ở đối diện, chờ lát nữa đi qua là được.
(*) MMP: Mụ bán phê (). Phát âm là ma
-mai
-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục khá nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "dmm".
Gia hoả Triển Thanh Viễn kia còn theo sau hai người nữa chứ, làm như thân thiết lắm không bằng.
Gia hỏa này rõ ràng đã nháo với Quý Vi Lương đến không thoải mái, vậy mà không đi dỗ dành bạn gái nhỏ của mình, ngược lại còn tay đút túi quần, nhắm mắt theo đuôi các cô đến phòng Triển Thanh Việt, phỏng chừng là đang âm thầm mang thù cô quấy rầy kế hoạch tuyệt vời của hắn, muốn tính sổ với cô a.
Giường Triển Thanh Việt rất lớn, nhưng không mềm lắm, đại khái là sợ hắn nằm lâu rồi nằm hỏng xương cốt, giống như người bệnh đã lâu, trên giường nhiều ít sẽ có điểm mùi lạ, nhưng trên người Triển Thanh Việt thì không có, còn phảnh phất chút mùi hương nhàn nhạt của hoa sơn chi, ngửi rất thư thái.
Ninh Thu Thu gả qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cùng giường với người ta, mới vừa nằm xuống, cô liền cảm nhận được nhiệt độ đến từ cơ thể người trong ổ chăn, thoát ra khỏi lớp áo ngủ hơi mỏng, truyền tới trên người cô.
Đồng thời, một luồng điện cũng truyền đến theo nguồn nhiệt, giật Ninh Thu Thu đến cả người đều run lên, tế bào toàn thân đều trở nên mẫn cảm cực độ.
Loại cảm giác này quá vi diệu, Ninh Thu Thu chắc chắn mình cùng hắn không có chút tình ái chi gian gì, cũng không hiểu vì cái gì lại có loại cảm giác này.
Đại khái là tịch mịch quá lâu rồi?
Không phải đã nói độc thân lâu ngày thì nhìn chó cũng thấy mi thanh mục tú sao, huống chi đối phương còn là người thật thật soái nữa.
Ninh Thu Thu cứ như thế tự an ủi chính mình, nháy mắt thuyết phục được bản thân, vì thế yên tâm thoải mái mà rúc vào ổ chăn của người ta.
"Cô ấy một thân mùi rượu, vậy mà cô cứ vậy vứt cô ấy trên giường anh tôi sao?" Thời điểm Tinh Tinh đâp chăn cho Ninh Thu Thu, Triển Thanh Viễn đột nhiên mở miệng nói.
"Mùi rượu?" Tinh Tinh thành thành thật thật cúi người ngửi ngửi, "Không có mùi rượu mà."
"Một chút cũng là có," Triển Thanh Viễn xoi mói, "Cô ngày thường cứ "tạm chấp nhận" mà chiếu cô anh tôi như vậy sao?"
Tinh Tinh hô to: "Oan uổng a! Tôi chiếu cố đại tiên sinh như nào có trời đất chứng giám, nhật nguyệt thấu hiểu, tôi là hộ lý đáng năm sao đứng đắn đấy! Anh cảm thấy không ổn, tôi lập tức đem Ninh tiểu thư đỡ tới phòng cô ấy vậy."
"...... Thôi," Triển Thanh Viễn kỳ thật là hắn xoi mói chút, hắn lén thở dài một hơi, nhìn lướt qua trong phòng, dư quang khoé mắt nhìn thấy phía dưới giường có trương bùa màu vàng, hắn khom lưng nhặt lên, lộn qua lộn lại mà nhìn một chút, sau đó giơ lên trước mặt Tinh Tinh, nhíu mày hỏi, "Sao phòng anh tôi lại xuất hiện thứ này?"
Ninh Thu Thu tuy rằng không thấy Triển Thanh Viễn nhặt được cái gì, nhưng cô phi thường có dự cảm bất lành.
"A?" Cô nghe được Tinh Tinh nói, "Bùa à, sao lại rớt trên mặt đất nhỉ?"
"Bùa? Đây lại là cái thủ pháp mê tín lung tung rối loạn gì đấy?"
"Anh đừng nói như vậy, đây là bùa bình an Ninh tiểu thư đưa cho đại tiên sinh, vì muốn đại tiên sinh sớm ngày có thể tỉnh lại, Ninh tiểu thư đã bỏ thật nhiều tâm tư đi đến miếu cầu xin. Nghe nói cô ấy phải ba bước một quỳ, năm bước một lạy, bảy bước một dập đầu, coi như là có chút mê tín, nhưng cũng có thành ý mà, có thể thấy được Ninh tiểu thư đối với đại tiên sinh rất là tình nghĩa."
Ninh Thu Thu: "......"
Gì mà ba bước một quỳ năm bước một lạy bảy bước một dập đầu để xin bùa cho Triển Thanh Việt chứ, Tinh Tinh người này, năng lực não bộ như thế mà không đi làm biên kịch, quá đáng tiếc a.
Triển Thanh Viễn đương nhiên sẽ không tin tưởng cái gì ba bước một quỳ, bất quá bùa này là do Ninh Thu Thu đi xin cho Triển Thanh Việt, nếu là mục đích xấu, anh trai hắn sẽ chỉ ở mãi cái tình trạng như vậy, không một ai biết, chỉ có thể trách Ninh Thu Thu người này tâm cơ quá sâu.
Nhưng, Triển Thanh Viễn tuy không thích Ninh Thu Thu, nhưng dù sao cũng có thế giao, hắn đối với Ninh Thu Thu vẫn là có chút hiểu biết, biết rằng tiểu cô nương này có điểm ngốc bạch, không có khả năng tâm cơ như vậy.
Nói như vậy, cô ấy thật sự thích anh trai?
Triển Thanh Viễn
- người vẫn luôn không tin Ninh Thu Thu thật sự thích anh trai hắn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!