Ông Phó uống say, Phó Minh Thời phải cõng xuống núi, Chân Bảo chạy về nhà trước, dọn dẹp qua loa phòng ngủ, thay chăn chiếu sạch sẽ, bận bịu hồi lâu, nghe trong sân tiếng kêu của ngỗng, từ ban công nhìn xuống, thấy đám ngỗng đang chặn ở cổng, không cho Phó Minh Thời đi vào.
Chân Bảo nhanh ra đón người.
Phó Minh Thời theo cô vào trong, nhìn đám ngỗng đang chằm chằm vào mình, hai chân bỗng thấy đau.
Lên lầu hai, đi qua phòng của Chân Bảo, do cửa mở sẵn, Phó Minh Thời vô tình thấy được. Gian phòng hẹp nhưng đầy đủ, trên vách tường dán giấy màu xanh nhạt, sàn nhà là bùn đất rắn, phía bắc bày một khung giường gỗ tự làm, bên trên trải chiếu, chăn mền và bao gối đều là màu hồng.
Mép giường có một kệ sách nhỏ, bày hàng sách chỉnh tề, "Từ điển Tân Hoa" "Từ điển Anh Hán" với màu bìa đỏ thẫm vô cùng nổi bật, trông giống những loại sách thiết yếu cho học sinh cấp hai.
"Phòng mới dọn dẹp, có hơi bừa bộn." Biết bọn họ đều là người có tiền, nhìn căn phòng cũ nát nhà mình, Chân Bảo không khỏi bức rức.
"Ông thích ở nhà cũ lắm." Phó Minh Thời cẩn thận đặt ông Phó lên giường, vào ngày hè nóng, anh giúp ông tháo cổ tay áo, không động đến chiếc chăn mát bên cạnh kia.
"Tôi đi lấy nước, cho ông Phó lau mặt đây." Tạm thời ổn định, Chân Bảo xoay người ra ngoài, đi tới cửa, có cảm giác Phó Minh Thời cũng ra ngoài theo, Chân Bảo nghi ngờ quay đầu lại.
Phó Minh Thời bình tĩnh nhìn cô, "Để tôi chăm sóc được rồi, cô cũng nên rửa mặt chút đi."
Chân Bảo mới nhớ lúc nãy cô cũng khóc, nãy còn chạy vội về nhà, cả người toàn mồ hôi....
Chẳng ai là muốn tiếp xúc với người bẩn thỉu cả, Chân Bảo đỏ mặt lên, ngầm nghe theo thu xếp của Phó Minh Thời, bước nhanh xuống lầu. Đưa trước một chậu nước cho Phó Minh Thời, sau khi anh rời đi, Chân Bảo ra sau vườn phơi quần áo, tiếp đó qua nhà bà Quách sát vách tắm rửa, chỉnh đốn sạch sẽ rồi về nhà.
Lầu một không có người, Chân Bảo từ từ lên lầu.
Phó Minh Thời ngồi ở mép giường trông nom ông nội, nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Chân Bảo từng đắc tội với anh, nên hơi chột dạ khi nhìn vào đôi mắt ấy, sau nhỏ giọng hướng về phía ông hỏi: "Hai người, muốn uống nước không ạ?"
Phó Minh Thời: "Không cần đâu, cô mau sửa soạn đồ đi, sáng mai chúng ta lên đường."
Ông nội phải chữa bệnh, anh cũng có công việc bận rộn, không nên lãng phí thời gian nữa.
Nhắc đến chuyện lên thành phố, ánh mắt Chân Bảo ảm đạm dần, quay người đi về phòng bên cạnh của mình, đóng cửa lại, ngồi trên giường mà ngẩn người. Lớn như thế này, nơi xa nhất cô đi chỉ có hơn trăm dặm bên ngoài huyện thành, thành phố lớn như vậy, cô mới thấy trên tivi thôi.
Cuộc sống ở đó sẽ thế nào đây?
Trong thẻ ngân hàng toàn tờ hai ngàn, bán mấy con gà chắc được bốn năm trăm, còn ngỗng thì....
Chân Bảo không bán ngỗng được, gà chỉ đẻ trứng, nhưng ngỗng sẽ trông nhà, cô đi câu cá, bọn chúng còn giúp cô bắt vài con cá nhỏ.
Còn cả Hắc Đản, Chân Bảo cũng không bỏ được.
~
Sắp hoàng hôn, bà Quách qua mời họ ăn cơm, ông Phó đã tỉnh, sau khi rửa mặt, tinh thần liền phấn chấn.
"Phượng Bảo hành lý đã dọn xong chưa?" Sau khi ăn xong ông Phó hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo cúi đầu.
Ông Phó nhìn Hắc Đản đang đi loanh quanh bên cô, cười, "Có phải không nỡ bỏ Hắc Đản đúng không? Không sao, chúng ta mang Hắc Đản đi luôn." Người trong thành đều cưng chiều chó vật. Chihuahua, Husky, hoặc giống chó nào đó, đối với ông Phó chỉ thích chó vườn, biết điều nghe lời lại dễ nuôi, không nhiều tật xấu yếu ớt lắm.
Ánh mắt Chân Bảo sáng lên, nhìn về đàn ngỗng, "Vậy ngỗng có thể dẫn đi không ạ?"
Ông Phó nghẹn một cái, thấy Chân Bảo lộ vẻ thất vọng, vội nói: "Có thể có thể chứ, biệt thự của Minh Thời có hồ bơi, phía sau cũng có hồ nước, chúng nó có thể bơi ở đấy."
Chân Bảo có lại hy vọng, nhìn về phía Phó Minh Thời xác nhận.
Phó Minh Thời không cách nào tưởng tượng ra cảnh hồ bơi bị một đám ngỗng chiếm đoạt, nhưng anh không muốn đả kích Chân Bảo, chỉ nhắc nhở cô một chuyện: "Gửi vận chuyển vật nuôi cần cung cấp giấy chứng minh đã kiểm dịch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!