Chân Bảo là người đẹp mà mọi người trong thôn làng công nhận, cũng là hoa khôi được lớp bầu trong trường học.
Chân Bảo cảm thấy mình không xứng với điều vinh dự ấy, nhưng cô biết bề ngoài của mình thật ra không tệ, tiểu học còn khá bình thường, nhưng khi học năm nhất, năm hai trung cấp, thường xuyên có nam sinh viết thư tình cho cô, bọn học sinh vô học đó dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi. Có khi tan học trên đường về, Chân Bảo còn gặp được mấy tên côn đồ dùng sức mạnh ra uy hiếp, cũng gặp qua bọn lừa gạt có ý đồ xấu xa, đều khi dễ cô không có người để dựa dẫm.
Chân Bảo sớm biết hành động của bọn chúng, nên tự đề phòng cho mình, an toàn tránh khỏi, nhưng không biết tại sao lại kiếm chuyện như vậy, trong thành phố, quá nhiều người có chủ ý xấu với cô, Chân Bảo không muốn để lộ cách tự vệ của mình, đành bỏ học sớm, trở lại ngôi nhà trong núi, mỗi ngày trôi qua trong bình yên.
Sau khi nghỉ học, lúc đầu vẫn có người có chủ ý xấu với cô, mà cuối cùng đều bị Thạch Lựu dọa cho bỏ chạy, cuộc sống bình thường trở lại, Chân Bảo không còn đề phòng nữa, nhưng không phải là bỏ luôn, cũng không hẳn là không hiểu.
Phó Minh Thời nói ông nội hai người là chiến hữu, cô tin, bằng lòng xem anh là bạn bè. Cho đến khi Phó Minh Thời nói ông nội anh bị ung thư gan, rồi lôi chuyện kết giao từ nhỏ ra, còn muốn dụ cô kết hôn với anh, Chân Bảo vẫn tin, vậy cô chính là người ngốc nhất ở đây rồi. Ai biết anh có phải là tên lừa đảo cao cấp hay không? Ngộ nhỡ cô mải mê trò chuyện với anh, từ đó không thoát được sự khống chế của anh thì làm thế nào đây?.
Anh mang âu phục giày da trông có vẻ đắt tiền, nhưng có thể cũng chỉ là một tên lừa đảo giả bộ làm người có tiền.
Trong lòng hoài nghi, trên mặt Chân Bảo không cảm xúc, khó xử sờ đầu, "Chuyện này, ông anh bệnh, tôi rất cảm thông với ông nhà, với lại chẳng qua là kết giao trong thời phong kiến còn lạc hậu, nhìn qua Phó tổng đã biết ngay anh là người có học thức, tốt nhất là nên về khuyên nhủ ông nội anh đi."
"Tôi có khuyên qua rồi, mà ông lão lại cố chấp, nhất quyết phải hoàn thành hứa hẹn năm đó." Phó Minh Thời đã sớm dự đoán Chân Bảo sẽ không đồng ý ngay yêu cầu hoang đường này. Phần thỏa thuận vừa rồi anh có tự cân nhắc, vì tốt cho Chân Bảo, tránh cho cô lo lắng chuyện bị anh lợi dụng, "Chân tiểu thư, tôi có thể đưa trước cho cô một khoản tiền đặt cọc, mười triệu, hy vọng cô giúp tôi lần này."
Anh thành thật nói chuyện giao dịch với cô, chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cô gái ngốc nghếch này, dẫu phải đưa tiền đi chăng nữa.
Mười triệu ư?
Chân Bảo thiếu chút nữa bật cười, người này thật có thể lấy ra mười triệu, sao lại phải kết hôn với một cô gái có địa vị thấp kém chứ? Muốn giao tiền đúng không, nghe nói bây giờ thủ đoạn lừa đảo càng ngày cao tay, giống như đưa thẻ nhiều tiền cho họ, rồi sau dần dần rút trở lại.
Chắc chắn Phó Minh Thời là tên lừa đảo, Chân Bảo ngay cả một lời cũng không muốn nói với anh, nghiêng đầu quay đi, "Không được đâu, Phó tổng nên về đi." Nói anh không phải lừa đảo, xem như là thật, nhưng cô vẫn sẽ không đồng ý, cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không cần vì tiền mà phải cưới một người xa lạ.
Cô từ chối quá dứt khoát, Phó Minh Thời cau mày, đi theo sau cô hỏi: "Chân tiểu thư, làm sao thì mới chịu đồng ý đây?"
Chân Bảo đưa lưng về phía anh mà than thở, "Tôi không muốn lừa dối người ta, càng không muốn cưới một người xa lạ, Phó tổng đừng làm khó tôi được không?"
Cho là mình đã bắt được mấu chốt trong lời của cô, Phó Minh Thời nhíu mày sâu hơn, nhưng nghĩ tới ông nội ở nhà đang bị bệnh ung thư gan, cuối cùng Phó Minh Thời lựa chọn thỏa thuận, nhìn bóng lưng như học sinh cấp hai của Chân Bảo, nói: "Nếu như Chân tiểu thư chấp nhận, chúng ta có thể làm vợ chồng thật."
Không coi là quá miễn cưỡng, ban đầu nếu như không phải Đội trưởng Chân cứu ông nội, thì sẽ không có anh bây giờ.
Chân Bảo lần này bật cười. Làm vợ chồng thật? Mục đích của anh chính là lừa gạt cô, chỉ cần cô chịu đi cùng anh, trên đường anh có thể làm bất cứ chuyện gì với cô, ví dụ như bán qua vùng núi xa xôi khác.
"Thật xin lỗi, tôi không muốn đâu." Dừng bước, Chân Bảo xoay người nhìn thẳng Phó Minh Thời, lần đầu tiên cô từ chối quả quyết đến vậy, trên mặt cũng mất đi nụ cười.
Cô mới hai mươi tuổi, dáng dấp còn trẻ con, còn Phó Minh Thời trên thương trường lại làm mưa làm gió, sẽ không bị gương mặt lạnh lùng của Chân Bảo làm lay động. Chẳng qua là anh nhức đầu, một mặt biết yêu cầu của mình rất hoang đường, một mặt lại nghĩ đến ông nội ở nhà, cứ vậy mà giằng xé nhau.
"Thỏa thuận tôi để lại cho cô, Chân tiểu thư nên xem thử qua, ngày mai tôi lại tới." Phó Minh Thời đưa thỏa thuận ra, ánh mắt thành khẩn nhìn Chân Bảo. Lần này coi như là thăm dò tính cách của cô, buổi tối anh sẽ nghĩ đối sách khác.
Chân Bảo chỉ muốn nhanh đuổi anh đi, đành nhận lấy.
"Ngày mai gặp." Phó Minh Thời chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Chân Bảo tiếp tục chăn ngỗng, vứt bản thỏa thuận xuống đất. Vừa muốn ngồi xuống, Phó Minh Thời đột nhiên quay lại, Chân Bảo tạm ngừng động tác, sau nghĩ lại giờ có giấu đi thì không còn kịp nữa, dứt khoát thoải mái ngồi xuống. Đối phương là một kẻ lừa đảo, cô cho anh mặt mũi làm gì.
Phó Minh Thời thấy bản thỏa thuận bị cô làm đệm trên mặt đất, lặng lẽ nuốt lời muốn khuyên cô vào, bước nhanh xuống sườn núi.
Chân Bảo biết anh đang giận, cô thấy thật sảng khoái, miệng cười lên. Thu ánh mắt lại, Chân Bảo nhẹ nhàng sờ vào bao da bên phải quần jean, "Thạch Lựu ra nào, tên lừa đảo đi mất rồi."
Chẳng biết có nghe hiểu lời cô không, hay biết ý cô chạm vào túi hai lần, đã theo tiếng của Chân Bảo bò ra, một con rắn nhỏ có màu đỏ như lựu chậm rãi bò từ túi ra, chỉ có lớn bằng ngón cái, một đường dọc theo cổ tay Chân Bảo rồi leo đến bả vai cô, lành lạnh, chà sát da vô cùng thoải mái.
Chú chó Hắc Đản cũng chạy trở lại, chui vào trong ngực chủ nhân mà nũng nịu.
Chân Bảo ôm lấy Hắc Đản, nhìn qua bảy con ngỗng đang nhàn nhã ăn cỏ trong rừng trúc, tinh thần trở nên vui tươi sảng khoái.
~
Cách nhà Chân Bảo 50 dặm, có một trấn nhỏ bên ngoài, khách sạn Hồng Phát là nhà trọ duy nhất trên trấn, tài xế lần trước có tới đây ở. Phó Minh Thời dĩ nhiên muốn ở nơi tốt hơn, chẳng qua ở nơi địa phương nhỏ bé này, phòng trọ có tốt hơn vẫn kém xa so với nhà vệ sinh ở biệt thự của Phó Minh Thời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!