Chương 13: (Vô Đề)

Nhận được thư thông báo trúng tuyển từ A Đại, Chân Bảo thong dong chơi một tháng. Thành phố có rất nhiều cảnh đẹp, Chân Bảo chơi một ngày nghỉ một ngày, phần lớn thời gian đều cùng vú Vương đi du chơi, thỉnh thoảng Phó Minh Thời có dẫn cô dạo bộ một hai lần. Một tháng trôi qua, đến nay Chân Bảo đã vô cùngquen thuộc với thành phố.

Tháng tám Chân Bảo bắt đầu hồi tâm, lên mạng tìm hiểu, phát hiện vào đại học năm nhất hầu hết sinh viên mới đều phải học toán cao cấp, Chân Bảo liền mua một quyển tài liệu với bộ bài tập toán cao cấp, ở nhà tự học, đồng thời tiếp tục tăng cường tiếng Anh. Mỗi tối, Phó Minh Thời sẽ dành ra nửa giờ dạy cô cách sử dụng các phần mềm làm việc, bổ túc thêm kiến thức về thiết bị hiện đại.

Tóm lại, mùa hè này của Chân Bảo rất chi làphong phú.

Ngày mai Chân Bảo sẽ đến A Đại báo danh, Phó Minh Thời ở công ty bận rộn cho tới trưa, sau đó lái xe về biệt thự, dành cả buổi chiều để chuẩn bị giúp Chân Bảo.

"Sáng mai tôi đưa côđi." Lúc ăn cơm, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo nói, bằng chất giọng trần thuật.

Chân Bảo ngừng nhai cơm, trong miệng nuốt thức ăn, cô khổ sở nói: "Chẳng phải đã nói sẽ không công khai sao?"

Vừa lên đại học đã có một vị hôn phu, cảm giác rất lạ, đổi thành là nữ sinh khác, chắc hẳn cô cũng sẽ tò mò chuyện nội tình.

"Sinh viên vẫn thường yêu đương, nên tôi sẽ xưng là bạn trai của cô." Phó Minh Thời thong thả cắt thịt bò bít tết, kĩ thuật cắt rất thuần thục, rồi anh xiên miếng thịt bò, không vội vã ăn ngay, giơ miếng bít tết lên hỏi Chân Bảo: "Nếu như tôi nói, tôi là sinh viên năm thứ hai trườngT Đại, cô có tin hay không?"

Vấn đề này thật kỳ quái, Chân Bảo nhìn nhãn hiệu nổi tiếng của chiếc áo sơ mi mặc trên người anh, dưới chân lại còn mang giày da, cô không nhịn được mà bĩu môi, "Sinh viên năm thứ hai có ai ăn mặc như anh đâu?"

"Tôi không nói tuổi là được." Phó Minh Thời bỏ miếng bít tết vào miệng, động tác nhã nhặn.

Chân Bảo nhìn gương mặt anh, hồi sau không nhìn nữa, đành gật đầu một cái, "Tin." Trên ti vi có nhiều nam diễn viên đã hơn ba mươi tuổi vẫn đóng vai sinh viên ấy thôi, cô nhìn mà thấy rất giống, nếu như Phó Minh Thời không nói tuổi thật cho cô biết, Chân Bảo cũng không thể nói được anh bao nhiêu tuổi.

Phó Minh Thời khẽ cười, mắt nhìn lên tầng ba, "Tôi có mua mấy bộ quần áo đơn giản mà bình thường người ta hay mặc, sau này khi đến A Đại tìm cô. Chỉ cần cô không nói người khác biết tôi là ai, dù có người nhận ra tôi là CEO của tập đoàn Thịnh Thế, tôi còn có thể chối bỏ, nói tướng mạo hai người giống nhau, chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, hẳn không ai biết tôi đâu."

Chân Bảo không thích nói dối, vậy phải làm sao để khiến anh cho cô tự dovới cuộc sống đại học đây.

"Anh học năm hai, tôi học năm nhất, làm sao chúng ta quen nhau được?" Chân Bảo khẽ cắn đũa, ngóng trông lời giải đáp.

"Nói chúng ta ở cùng một tiểu khu, mùa hè vừa rồi mới bắt đầu hẹn hò." Tưởng tượng mấy năm tới muốn hẹn hò với cô ở đại học, Phó Minh Thời có chút mong chờ.

Chân Bảo chỉ muốn một lòng học tập, nhưng hình như kế hoạch của Phó Minh Thời không có sơ hở, chỉ là cô không tài nào tìm ra được lý do để làm thế.

"Tại sao phải giả bộ làm bạn trai của tôi?" Chân Bảo cúi đầu chọc cơm trong chén, cảm thấy sinh viên không nói yêu đương mới là sinh viên tốt.

"Cho tới giờ, những cô gái xinh đẹp hẳn không thiếu người theo đuổi, người khác nhìn cô là hoa đã có chủ, hẳn sẽ không theo đuổi cô nữa, lúc ấy cô mới có thể yên tâm học hành." Phó Minh Thời làm ra vẻ thông thạo, nói xong có thâm ý khác nhìn qua Chân Bảo, "Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ sẽ thu hút nhiều người theo đuổi sao?"

Lại khen cô xinh đẹp, lại đoán cô khiêm tốn, Chân Bảo liền đỏ mặt, nghiêng đầu phủ nhận: "Tôi không nghĩ, tôi, không có nhiều người thích tôi thế đâu." Ở thành phố đã lâu như vậy, lúc ra cửa Chân Bảo gặp không ít người đẹp, chẳng những dáng dấp tốt, còn có kiểu ăn mặc thời thượng, biết trang điểm làm đẹp. So với người đẹp ở thành phố, cô chính là một kẻ quê mùa, ai sẽ thích cô được chứ.

"Phòng tránh chu đáo, dù sao so với người theo đuổi bị từ chối, đến lúc đó tất cả bạn học không nên làm gì vẫn tốt hơn." Cô muốn xe đạp, cô muốn học ở A Đại để làm bác sĩ thú y, Phó Minh Thời đều tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng đối với lần này, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Nếu là Chân Bảo, vào trường đại học nào cũng sớm trở thành hoa khôi của trường học mà thôi, người theo đuổi cô chắckhông thiếu được, thà anh sớm tuyên bố chủ quyền, có thể hạn chế không ít phiền toái.

Ngay cả phòng tránh chu đáo anh đều đem ra hết, Chân Bảo còn có thể nói gì đây?

~

Vì chấp thuận ý kiến khiêm tốn của Chân Bảo, ngày hôm sau Phó Minh Thời cố ý đón một chiếc xe, đưa cô đến A Đại.

"Phía trước còn kẹt xe lắm, hai người xuống chỗ này rồi đi tiếp được không?" Cách cổng trường A Đại chỉ còn một ngã tư, tài xế nhìn dòng xe chạy trước mặt, quay đầu thương lượng.

"Được, dừng chỗ này đi." Chân Bảo rất dễ nói chuyện, liền cười đồng ý.

Tài xế đậu xe, Chân Bảo xuống trước, cầm theo túi xách hiệu Michael Kors, trên người mặc quần jean lửng cùng áo ngắn tay màu trắng, không nhìn mặt hay nói gì, lẫn vào trong đám người. Phó Minh Thời xuống xe sau cô, dưới chân mang đôi giày thể thao, phía trên là quần dài xám tro, mặc áo T

-shirt màu trắng, đầu đội nón tennis, quả thật mang dáng vẻ sinh viên.

Từ trong cốp sau, cầm ra túi hành lý màu hồng của Chân Bảo, Phó Minh Thời một tay xách túi, một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Chân Bảo một cách tự nhiên. Ven đường lui tới đều là sinh viên mới đi cùng phụ huynh, Chân Bảo đỏ mặt muốn đẩy anh ra, nhưng Phó Minh Thời chẳng những không buông, ngược lại còn kéo về phía anh, mắt nhìn phía trước nói: "Nhiều người lắm, emđừng có mà đi lạc."

Chân Bảo nhỏ giọng giãi bày, "Không đi lạc được đâu." Cô đâu phải là trẻ con nữa.

Phó Minh Thời nắm chặt cô, "Tôi không yên tâm, vào trường học ít người, tôi sẽ buông ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!