Thi đại học xong không đồng nghĩa được giải phóng, vì còn phụ thuộc to lớn vào thành tích thi đại học!
Không ít thí sinh sau khi thi sẽ có triệu chứng trầm cảm, Phó Minh Thời cẩn thận quan sát Chân Bảo, phát hiện thỉnh thoảng Chân Bảo sẽ ngẩn người, hỏi cô đang suy nghĩ gì, thì cô lại lắc đầu cho qua. Là CEO của một tập đoàn lớn phải thường xuyên ra ngoài thị trường, quả thực Phó Minh Thời không có tinh thần để trông coi Chân Bảo cả ngày, đành đưa Chân Bảo sang Mỹ, qua chăm sóc cùng ông nội.
Ông Phó thực sự bị ung thư gan...
Mặc dù lúc đầu, bác sĩ có nói tỷ lệ chữa thành công là rất cao, dù cho ông Phó cả ngày cười ha hả như người bình thường, nhưng lần đầu tiên trong đời lại mắc căn bệnh ung thư quái ác này. Chuyện bệnh tật lại khiến Chân Bảo một lần nữa dứt khoát đứng lên, so với sức khỏe, thì thành tích thi đại học là cái gì chứ?
Chân Bảo yên tâm ở lại, còn nhân cơ hội hàng ngày, tự mình nâng cao tiếng anh. Cách một vòng Thái Bình Dương, mỗi buổi sáng sớm Phó Minh Thời đều gọi điện tới, anh không nói nhiều, thời gian nói chuyện trung bình khoảng hai phút, rồi đến tối lại gửi tin chúc ngủ ngon.
"Ngày mốt có kết quả rồi chứ?" Chống gậy từ biệt thự đi ra, ông Phó vừa đi từ từ vừa cùng Chân Bảo tán gẫu. Con đường sạch sẽ hai bên trồng cây ngô đồng tươi tốt, không khí mát mẻ, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở của cành lá trên con đường điểm vòng sáng, Hắc Đản nhanh nhẹn đi phía trước đang dừng lại, trên cổ đeo một chiếc vòng màu trắng.
"Vâng, Phó tổng nói sẽ tra giúp cháu." Sắp được biết kết quả, ngược lại Chân Bảo không hề lo âu. Mới vừa thi xong, mấy ngày đó quả thật mất ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện thi không tốt.
Cháu trai giúp tra kết quả?
Ông Phó nở nụ cười bí hiểm, không nỡ vạch trần lời nói dối của cháu trai, khuyên Chân Bảo vài câu, "Gọi là Minh Thời đi, kêu Phó tổng thì khách khí quá."
Chân Bảo nghiêng đầu nhìn ven đường, không nói gì.
Đi chậm rãi một đoạn đường, trước mặt đã là công viên, hầu hết mọi người đều dắt theo vật nuôi, sau khi đến đây, ngày nào Chân Bảo cũng cùng ông Phó đến công viên tản bộ, nhân tiện dắt chó đi dạo luôn. Đừng nghĩ Hắc Đản trong nước có vẻ bình thường, nhưng ngày đầu đến công viên đã hấp dẫn rất nhiều người ái mộ, chắc vì Hắc Đản trông đáng yêu với thông minh đây mà.
"Tiếp!" Chọn một vị trí tốt, Chân Bảo quăng đĩa bay ra xa.
Hắc Đản vui mừng đuổi theo, cả người lông đen bóng sáng, vươn cao chộp lấy, liền thành công ngậm đĩa bay. Chân Bảo cười nhìn Hắc Đản chạy trở về, còn ông Phó đang ngồi trên chiếc ghế dài phía xa kia, không biết từ lúc nào đã có một bà cụ cùng cháu trai mình dắt chó ra trò chuyện.
Ông nội đã có người bạn già của mình, nên Chân Bảo tập trung nô đùa với Hắc Đản.
Ném đĩa bay đi, đột nhiên một con giống Golden Retriever đeo vòng cổ màu đen chạy tới bên cạnh, ánh mắt Chân Bảo sáng lên, liền ngồi bệt xuống, giống Golden Retriever sáp đầu đến gần, nhiệt tình liếm cô. Chân Bảo cười híp mắt, sờ đầu Golden Retriever, sau mới nhìn về phía Golden Retriever chạy tới.
Con Golden Retriever này tên là Bucky, chủ nhân là một cô gái xinh đẹp mang dòng máu lai Trung
-Mĩ, mấy ngày trước Chân Bảo mới quen được.
Nhưng khi ôm Golden Retriever, Chân Bảo tìm mãi vẫn không thấy cô gái xinh đẹp ấy, chỉ chú ý thấy cách năm mét có một người đàntóc đen, hai tay bỏ túi, dường như đang nhìn chằm vào cô. Hai người đối mặt vài giây, ngay lúc Chân Bảo chuẩn bị dời tầm mắt đi, người đàn ôngtóc đen lại đi về phía cô, "Côbiết Bucky sao?"
Giọng nói chuẩn tiếng phổ thông.
Chân Bảo nghi ngờ đứng lên, "Anh là?"
Trình Dịch đưa tay ra bắt với cô, "Tôi là anh họ Tiểu Nhã, hôm nay em ấy có chuyện, nên nhờ tôi dắt chó đi dạo."
Hóa ra là anh em, Chân Bảo nhẹ nhàng bắt tay, "Chào anh, chúng tôi bên này cũng đưa chó đi dạo, có quen biết được Tiểu Nhã."
Trình Dịch gật đầu, nhìn Hắc Đản chạy tới, anh ta buột miệng nói: "Cô chưa triệt sảncho nó sao?"
Chân Bảo không nghe rõ, "Gì cơ?"
Trình Dịch lướt qua hai chân của Hắc Đản, dùng một chất giọng vô cùng trầm tĩnh để giải thích việc triệt sảncho vật nuôi, đáng tiếc Chân Bảo ngây thơ khi cùng người đàn ông này thảo luận về đặc tính của Hắc Đản, mặt đã điểm đỏ. Trình Dịch nói đến giữa chừng mới phát hiện cô đang lúng túng, không khỏi ho khan một cái, "Tôi học ngành bác sĩ thú y, theo thói quen giảng đạo thôi, thật xin lỗi cô."
Không hề nghĩ đây là nước ngoài, chẳng phải nữ sinh trong nước đã càng ngày càng cởi mở hơn, trò chuyện với người khác giới mặt cũng không đổi sắc, Trình Dịch không ngờ tới, anh đang ở nước Mỹ rộng lớn, chỉ là nhắc đến vấn đề triệt sản chovật nuôi, đã khiến một cô gái đỏ mặt.
"Không phải, tôi, tôi đi trước đây." Càng muốn giải thích càng lúng túng, Chân Bảo khom người lấy đĩa bay trong miệng Hắc Đản ra, đỏ mặt chạy đi. Bỗng Bucky chạy điên cuồng theo cô, Trình Dịch đành thổi huýt sáo, Bucky mới quay đầu lại nhìn, rồi xoay người trở về.
Trình Dịch chống đầu gối, sờ đầu ngẫm nghĩ giống Golden Retriever hiếm khi thân thiết với người ngoài như vậy, ánh mắt nhìn lại bóng lưng của cô gái kia, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, cô đi nhanh quá, ngay cả tên của cô là gì, anh còn chưa được biết.
~
"Quen được bạn mới nữa sao?" Bắt gặp cảnh vừa rồi, ông Phó cất điện thoại vào, cười híp mắt hỏi Chân Bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!