Phó Minh Thời công tác trở về, mới vừa đáp máy bay, điện thoại đã vang lên.
Mắt nhìn điện thoại hồi lâu, Phó Minh Thời đưa điện thoại đến bên tai, giọng bình thản của ông nộiđầu dây truyền đến, "Sáng đáp máy bay, thì buổi tối về một chuyến đi."
Buổi tối còn làm ăn xã giao, Phó Minh Thời đi lòng vòng: "Tối nay không được ạ, ngày mai cháu gặp ông được không?"
"Ông kiểm tra sức khỏe có báo cáo rồi, là ung thư gan."
Giọng điệu nhàn nhạt, bình tĩnh của ôngkhiến Phó Minh Thời dừng lại, có hơi hoảng hốt, làm sao có thể…
"Về đi, ông có chuyện muốn bàn bạc với cháu." Ông Phó nói thêm một câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Phó Minh Thời vẫn ngẩn người tại đó.
"Phó tổng?" Trợ lý Cao Xuyên thấy thần sắc anh không tốt, nghi ngờ hỏi.
Phó Minh Thời nhìn anh ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Mà khi nhận điện thoại trong đại sảnh rộng rãi, đã sớm vây đầy phóng viên, tất cả đều đuổi theo Phó Minh Thời.
Tập đoàn Thịnh Thế của Phó gia vừa mới thành công giành được suất công trình đấu thầuquan trọng tại Paris, khiến cho các xí nghiệp cạnh tranh trong nước ao ước đến phát khóc, nhưng cái mà các phóng viên quan tâm không phải là tập đoàn Thịnh Thế thương nghiệp thành công, mà là những tin đồn về tổng giám đốc Phó Minh Thời của tập đoàn khi ở Paris.
Ai bảo Phó Minh Thời chẳng những có tài sản khổng lồ, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn hảo đến mức ngay cả kẻ lâu năm hay tiểu thịt tươi ở điện ảnh và truyền hình đều thất sắc? Theo dõi trong nước, so với chuyện anh không chỉ có tiền mà còn có một tuổi trẻ đầy xuất sắc, không ít người ái mộ trong lòng với tuổi trẻ tài cao như anh, một người không chỉ có tiền làm chủ!
Dựa hết vào gương mặt và đôi chân siêu dài, Phó Minh Thời gần 28 tuổi liền hấp dẫn hàng triệu người ái mộ, cho dù weibo của anh một năm không thường xuyên cập nhật tin tức mới gì.
"Tới rồi kìa!"
Đáp máy bay, các hành khách lục đục bước ra, thân hình cao 1m9 của Phó Minh Thời quả thực là hạc trong bầy gà, cả người diện âu phục toàn màu đen lộ ra dáng người thon dài cao ngất của anh, muốn hi vọng được vậy cũng khó mà thành. Không biết ai tới trước, dù sao chỉ như một cái chớp mắt, các phóng viên đã vây quanh Phó Minh Thời, những người đi qua hoảng sợ đến mức không nhận ra Phó Minh Thời mà còn tưởng rằng anh là đại minh tinh nào đó, phấn khởi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Phó tổng, nghe nói anh và Hạ tiểu thư là bạn học thời đại học, hai người từng yêu nhau, đây có phải là sự thật không?"
"Phó tổng tính lúc nào thì công khai yêu đương vậy?"
"Phó tổng và Hạ tiểu thư ở Paris thật sự là vô tình gặp được sao?"
"Phó tổng không phải là vì Hạ Tiểu Thư mới đầu tư "Thịnh Thế Trường An" chứ?"
Đủ loại câu hỏi, liên tiếp hướng về Phó Minh Thời. Nhưng có thể Phó Minh Thời một câu cũng khôngnghe, trong đầu anh chỉ có câu nói ung thư gan của ông nội. Ngay cả làm sao anh ngồi lên được xe, Phó Minh Thời cũng chẳng nhớ nổi. Nhận được chủ nhân, chiếc Maybach màu đen không trì hoãn mà lái nhanh ra sân bay, Phó Minh Thời ngơ ngẩnngồi ở phía sau, rất lâu sau lý trí mới quay về.
Anh bắt đầu tìm kiếm bài viết liên quan đến ung thư gan.
Sau hơn một giờ, Maybach dừng trước cửa Phó gia, hiên nhàđược quét dọn sạch sẽ, đây là cảnh sắc ởtứ hợp viện Thanh U. Phó Minh Thời xuống xe đi vào trong, đúng lúc gặp quản gia, người giúp việc nhưng vẫn làm như không thấy, chạy thẳng tới phòng ông nội, cuối cùng thấy người đang ngồi dưới gốc cây hòe già sau hợp viện.
Ông Phó cùng đứa con trai duy nhất của mình... Phó Chinh đánh cờ, đây là hai cha con nhà giàu có, lúc này lại ăn mặc nhàn rỗi như vẻ thường thấy ở nhà, không nhìn vào phong thái của hai người, cha con một già một trung niên dường như không khác nhau là mấy. Nghe được tiếng bước chân, hai người nhìn qua Phó Minh Thời một cái, rồi tiếp tục đánh cờ.
Phó Minh Thời nhấc băng ghế gỗ đặt dưới mái hiên nhà đi tới, ngồi xuống, xong yên lặng quan sát.
"Trở về sớm như vậy, đã bị dọa rồi sao?" Ván cờ kết thúc, ông Phó mới trêu chọc hỏi.
Phó Minh Thời nhất thời không cười nổi.
Ông Phó ngược lại thông suốt, cười vỗ vai cháu trai, "Đừng có gấp, lúc đầu bác sĩ có nói với ông rồi, tỷ lệ chữa khỏi rất lớn."
Sau khi biết sự thật, sắc mặt Phó Minh Thời hơi tươi lên nhìn ông nội, xưa nay anh đã ít nói giờ lại nghẹn nửa ngày trời, sau mới buồn bực khuyên nhủ: "Sau này đừng hút thuốc lá nữa, cháu cũng sẽ dành thời gian ra chăm sóc ông." Trước kia anh ngại ôngthúc giục chuyện cưới hỏi, nên ngôi nhà này có muốn về cũng không về được.
Ông Phó cười khan hai tiếng, đuổi con trai sang một bên, ông muốn cùng cháu trai đánh cờ.
Phó Chinh nhìn đứa con trai nổi tiếng của mình, ngầm thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!