Chương 9: (Vô Đề)

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Chỉ có vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, trấn định như lúc ban đầu.

Tô Uyển vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết Giang Nhu là địch hay là bạn. Mà Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi thì hoàn toàn đen mặt, cảm thấy Giang Nhu có hơi quá đáng.

Vốn dĩ Trương Nguyệt Nhi nghĩ, sính lễ vào Liễu gia rồi, bà ta sẽ tìm vài thứ có vẻ tốt một chút nhưng lại không đáng giá để làm của hồi môn cho Liễu Ngọc Như là được rồi. Cố gia giàu có, nghe nói Cố Lãng Hoa cũng là một người tốt bụng, nghĩ đến nếu như ngay từ đầu Cố gia đã không bàn về chuyện của hồi môn rồi thì đương nhiên sẽ không bàn lại, có ai nghĩ, hiện tại hôn sự đã định rồi mà bọn họ lại đến bàn chuyện của hồi môn?

Suy nghĩ của Liễu Tuyên và Trương Nguyệt Nhi không khác nhau lắm, nhưng lý trí của người làm phụ thân đồng thời là một gia chủ nhắc nhở ông, cho dù có nghĩ đến sính lễ của Cố gia như thế nào thì cũng không thể đánh mất thể diện. Vì thế ông ho nhẹ một tiếng, hỏi lại Giang Nhu: "Cố phu nhân cho rằng như thế nào thì thích hợp?"

"Liễu lão gia nói đùa rồi," Giang Nhu cười cười, vẻ mặt nhu hòa: "Chẳng qua ta cũng chỉ là hỏi một chút, cụ thể như thế nào thì cũng là chuyện của Liễu gia các ngươi. Chúng ta cũng không phải là người tham của hồi môn của cô nương, chỉ là của hồi môn là thể diện của tân nương tử, ta sợ đại phu nhân không có kinh nghiệm nên cố ý tới hỏi xem sao."

Một câu như vậy đã trực tiếp bố trí chuyện của hồi môn cho Tô Uyển, Trương Nguyệt Nhi nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: "Chuyện này không nhọc tỷ tỷ lo lắng, Cố phu nhân hỏi ta là được rồi."

Giang Nhu nghe vậy thì ánh mắt rơi trên người Liễu Tuyên, như cười như không nói: "Cho nên, hiện tại Liễu gia không phải do đại phu nhân quản lý mà là do một thiếp thất quản lý sao?"

Liễu Tuyên không lên tiếng, ông nghĩ tới lời nói vừa rồi của Giang Nhu đâm ông khiến mặt hơi đau, nếu giờ phút này còn thừa nhận là Trương Nguyệt Nhi quản gia thì mặt càng đau hơn. Ông theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Uyển, chỉ thấy Tô Uyển cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay vịn, trong mắt nén nước mắt, rõ ràng là dáng vẻ rất uất ức.

Liễu Tuyên tuôn ra một chút áy náy, đang muốn mở miệng thì Trương Nguyệt Nhi nói: "Cố phu nhân có điều không biết, cơ thể đại phu nhân nhà ta không tốt, ngày thường để ta giúp đỡ."

"Cho nên của hồi môn của nữ nhi ruột cũng là do ngươi giúp đỡ?"

Giang Nhu cười hỏi, tất cả trong mắt đều là ý cười chịu không nổi. Liễu Tuyên nhịn không được, đột nhiên khẽ quát: "Cố phu nhân nói chuyện có chỗ cho nàng nói à?"

Nghe thấy thế, cả người Trương Nguyệt Nhi đều ngẩn ra, bà chưa bao giờ nghĩ tới Liễu Tuyên sẽ nói chuyện với mình như vậy, đột nhiên bà nghĩ tới gần đây Liễu Tuyên luôn chạy đến chỗ Tô Uyển đã bị bỏ quên từ lâu, bà nhất thời cảm thấy, giữa Liễu Tuyên và Tô Uyển dường như có một chút thân mật không nói ra.

Bà ở Liễu phủ thuận buồm xuôi gió mười mấy năm cũng quen rồi, bà cắn khớp hàm, quay đầu đi, dứt khoát không nói nữa.

Liễu Tuyên thấy bà không nói lời nào thì cũng vui vẻ, ho nhẹ một tiếng nói: "Phu nhân, nếu chuyện của hồi môn này do nàng quản lý vậy thì nàng và Cố phu nhân nói với nhau vài câu đi."

Nghe xong lời này, Tô Uyển đáp lại, quy củ nói "Tạ ơn lão gia", sau đó bắt đầu thương lượng với Giang Nhu.

Tô Uyển không phải là người được đằng chân lân đằng đầu, bà dự đoán tiền bạc mà Cố gia cho, lại đưa ra một con số, con số này không phải là một số tiền lớn, nhưng với giấy tờ đất mà Cố gia cho thì cũng được xem như là có thể diện. Giang Nhu nói xong thì vô cùng vui vẻ rời đi. Chờ Giang Nhu vừa đi khỏi, Trương Nguyệt Nhi lập tức náo loạn, phẫn nộ nói: "Đây chẳng phải là bà ta chẳng đưa cái gì sao?

Chúng ta còn phải đưa của hồi môn sang, đây rốt cuộc là gả nữ nhi đi hay là đi tặng bạc?"

"Nàng đừng làm loạn nữa," Liễu Tuyên bị Trương Nguyệt Nhi làm cho đau đầu, những năm gần đây Trương Nguyệt Nhi càng ngày càng kiêu ngạo, há mồm ngậm miệng đều là bạc, vốn dĩ không thể so sánh với Vân Vân, ngay cả Tô Uyển luôn an tĩnh còn tốt hơn nàng ta.

Trong lòng Liễu Tuyên không cầm lòng được mà có sự so sánh, nhưng ông vẫn còn có một chút tình cảm với Trương Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới tiền của Cố gia thì bất mãn nói với Tô Uyển: "Phu nhân, không phải là ta nói nàng nhưng số tiền này nàng vẫn nên tranh chấp với nàng ta một chút."

"Lão gia," Tô Uyển thở dài: "Tranh chấp một chút thì cũng chỉ là tiền, những thứ vứt đi lại là mặt mũi của Liễu gia chúng ta. Lão gia còn có tiền đồ, không thể giành lấy lợi ích nhỏ này được, để lại một vết nhơ. Chuyện tiền tài này chàng cũng đừng lo lắng nữa, ta sẽ lấy từ của hồi môn của ta để bù vào cho Ngọc Như."

Một người cãi nhau vì tiền, một người nghĩ cho tiền đồ cả đời của trượng phu còn lấy tiền của mình ra để bù vào, tốt xấu đã rõ.

Đột nhiên Liễu Tuyên cảm thấy, trước kia mình bị mù sao?

Ông có hơi phiền não.

Ban đêm, Liễu Tuyên lại nghỉ ngơi ở chỗ Tô Uyển, Tô Uyển sắp xếp Vân Vân hầu hạ, Liễu Tuyên đủ rượu no cơm, ôm lấy Vân Vân, thở dài nói: "Nàng nói xem con người, sao hôm nay một kiểu ngày mai lại một kiểu?"

Vân Vân dịu dàng nói: "Nếu như là ái mộ lang quân thì mọi chuyện đương nhiên sẽ vì lang quân mà suy nghĩ."

Khi lời nói của Vân Vân dừng lại, Liễu Tuyên cũng hiểu được. Nếu như trái tim không ở trên người mình thì chẳng phải mọi chuyện sẽ vì bản thân nàng ta mà suy nghĩ sao?

Đột nhiên ông nhận ra, chẳng phải là Trương Nguyệt Nhi vì tiền của Liễu gia sao? Đây rõ ràng là vì bản thân và con của nàng ta!

Trong lòng Liễu Tuyên căm giận, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Tô Uyển thì áy náy ùn ùn kéo đến, ông thở dài, nói với Tô Uyển: "Uyển Nhi, của hồi môn của Ngọc Như cũng không cần nàng phải bù vào, Liễu gia cũng không thiếu chút bạc ấy, từ đầu ta đã chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Như rồi, nàng mang đi là được."

Tô Uyển nghe thấy thế thì vội vàng từ chối, bà càng từ chối Liễu Tuyên càng áy náy, cuối cùng Tô Uyển cũng đồng ý, tuy rằng Liễu Tuyên đau lòng nhưng nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Tô Uyển thì lại cảm thấy, cũng được nhỉ, dù sao thì tiền bạc của Cố gia hạ sính cũng không ít. Tính thế nào thì Liễu gia cũng có lời.

Thế là một lần gây sức ép, của hồi môn của Liễu Ngọc Như cuối cùng cũng được định, mà lúc này ngày cưới cũng đến gần rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!