Chương 7: (Vô Đề)

Rất nhanh Ấn Hồng đã dẫn cô nương tên là "Vân Vân" tới, lúc này Liễu Ngọc Như đã khóc xong rồi.

Trước khi Ấn Hồng tới, nàng đã dùng nước rửa mặt, nét mặt trấn định bình tĩnh, nếu như không phải vì khuôn mặt nàng hơi hồng hồng thì vốn dĩ sẽ không nhìn ra là nàng khóc.

Cô nương được dẫn tới có dáng người thon thả, khuôn mặt thanh lệ dịu dàng, đứng ở nơi đó giống như cây liễu yếu ớt đón gió, làm cho người ta vô cùng yêu thương. Liễu Ngọc Như liếc mắt đánh giá trên dưới nàng ta một cái, sau đó nói: "Vân Vân, mẫu thân của ngươi đã tốt hơn chưa?"

Nghe thấy câu hỏi của Liễu Ngọc Như, Vân Vân vội nói: "Tạ ơn đại tiểu thư đã giúp đỡ, mẫu thân của nô tỳ đã tốt hơn nhiều rồi."

"Vân Vân," Liễu Ngọc Như thở dài: "Hôm nay gọi ngươi đến đây là muốn hỏi ngươi một chút, không bao lâu nữa ta sẽ xuất giá, sau này ở Liễu phủ ngươi có thể giúp đỡ mẫu thân ta một chút không?"

Vân Vân ngẩn người, Liễu Ngọc Như vội nói: "Ta chỉ là hỏi ngươi một chút thôi, nếu như ngươi đồng ý, vậy thì ở lại đi, nếu như ngươi không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng."

Vân Vân nghe hiểu được ý của Liễu Ngọc Như, nàng ta cười rộ lên: "Tiểu thư nói đùa, nhà nô tỳ nghèo nhưng lại sinh ra được dáng vẻ này, nhà bình thường thì vào không được, vào nhà giàu thì hoặc là làm ca kỹ hoặc là tiếp trên giường, có thể trở thành thiếp thất chải tóc cho đại phu nhân chính là có phúc, sao lại không muốn?"

"Ta là sợ ngươi tủi thân." Liễu Ngọc Như do dự nói: "Dù sao ngươi ở tuổi này….."

"Tiểu thư," Vân Vân thở dài: "Nô tỳ hiểu. Thật ra có thể sống một đời vinh hoa phú quý, nô tỳ cảm thấy không có gì là không tốt. Huống hồ đại tiểu thư đối với Vân Vân có ơn, trong lòng Vân Vân áy náy, có thể giúp đỡ tiểu thư chăm sóc đại phu nhân, Vân Vân cũng cảm thấy vui mừng."

Có được những lời này, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng yên lòng, nàng vỗ vỗ tay của Vân Vân, sau khi dặn dò hai câu thì sai người rửa mặt cho Vân Vân, thay quần áo rồi đi đến phòng Tô Uyển.

Tô Uyển còn đang ngủ say, bà vốn ốm yếu, hơn một nửa số thời gian đều cảm thấy mệt mỏi yếu ớt, một ngày thường chỉ có ngủ. Liễu Ngọc Như không dám quấy rầy, đợi một lúc thì Tô Uyển chậm rãi tỉnh lại, Liễu Ngọc Như bước lên phía trước, hầu hạ Tô Uyển ngồi dậy. Tô Uyển dùng trà làm sạch miệng, sau đó được Liễu Ngọc Như đỡ tới trước bàn cơm, dịu dàng nói: "Hôm nay ta nghe thấy bên ngoài vô cùng ồn ào, có phải là Diệp gia đến hạ sính rồi không?"

Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều nghiêm mặt, Tô Uyển chưa cảm nhận được sự khác thường, cầm đũa lên, tiếp tục nói với Liễu Ngọc Như: "Diệp gia đến hạ sính xong thì chuyện này cũng được xem như là đã ổn định hơn một nửa rồi, ta cố ý cho người đi hỏi thăm Diệp công tử, là một đứa trẻ tốt, sau này con gả cho nó ta cũng sẽ không lo lắng nữa."

"Mẫu thân…." Liễu Ngọc Như do dự mở miệng, Tô Uyển quay đầu, có hơi nghi hoặc mà nhìn Liễu Ngọc Như: "Sao?"

"Không phải Diệp gia." Cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng lên tiếng, Tô Uyển hơi sửng sốt, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Uyển, nghiêm túc nói: "Người đến hạ sính không phải là Diệp gia, là Cố gia."

Tô Uyển lộ ra vẻ mặt kinh hãi, bà cầm đũa, vội lên tiếng: "Cố gia nào?"

"Cố Cửu Tư." Liễu Ngọc Như gần như là nói rõ ra cái tên này, cả người Tô Uyển đều ngẩn ra.

"Cố Cửu Tư….." Bà bỗng nhiên phản ứng: "Chính là Cố Cửu Tư cả ngày bài bạc đánh nhau, không có chí tiến thủ, ỷ vào gia đình mà làm xằng làm bậy sao?!"

Tất cả không ai nói chuyện, Liễu Ngọc Như cúi mặt xuống, Tô Uyển thở dốc đứng lên, Liễu Ngọc Như thấy tình hình của Tô Uyển không tốt thì vội vàng đỡ lấy bà, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào Tô Uyển thì Tô Uyển cũng phun ra một ngụm máu.

Ấn Hồng kinh hãi la lên, Liễu Ngọc Như vội cho người đi gọi đại phu, sau đó cố gắng đỡ Tô Uyển lên giường nằm, Tô Uyển giãy giụa muốn đứng dậy, khuôn mặt luôn luôn dịu dàng mang theo sự phẫn nộ: "Ta muốn đi tìm phụ thân con….. Ta muốn đi tìm ông ta! Đây là ngay cả một chút liêm sỉ cuối cùng ông ta cũng không cần nữa rồi…. Hôn sự này không thể định, không thể định!"

"Mẫu thân!" Liễu Ngọc Như đè Tô Uyển lại, rống to: "Vô dụng thôi!"

Cả người Tô Uyển ngây dại, Liễu Ngọc Như đỏ mắt, nàng thấp giọng nói: "Sính lễ đã hạ rồi, làm gì có nhà nào trong sạch lại đi lấy một nữ tử từng thối lui hôn sự chứ. Mẫu thân," Liễu Ngọc Như khàn giọng nói: "Con không được chọn nữa rồi."

Tô Uyển không nói, bà ngơ ngác nhìn lên nóc giường, cả người toát ra sự tuyệt vọng.

"Ngọc Như….." Thật lâu sau, bà khàn giọng lên tiếng: "Là ta vô dụng."

Không sinh được nhi tử, lúc nào cũng sợ trượng phu sẽ hưu mình, nếu như bà bị hưu thì đó chính là nỗi nhục lớn của Tô gia, ngoại trừ vắt một dải lụa trắng lên xà ngang thì bà không còn lựa chọn nào khác.

Cả đời bà sống cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ, chỉ muốn cho Liễu Ngọc Như một con đường tốt. Ai biết được đến cuối cùng lại đi tới bước đường này.

Bà biết Liễu Ngọc Như đã vì gả vào Diệp gia mà cố gắng không ít, công sức bỏ ra nhiều năm như vậy lại vì bạc trắng bóc của Cố gia mà bị chính tay phụ thân nàng chôn vùi.

Bà hận.

Tô Uyển siết chặt tay, bà hận không thể kéo Liễu Tuyên, Trương Nguyệt Nhi, trên dưới Liễu gia này cùng đi chết. Nhưng lại không thể, nếu như bà thật sự làm chuyện gì đó thì thanh danh của Liễu Ngọc Như phải làm sao bây giờ? Có lẽ Cố Cửu Tư sẽ không lấy Liễu Ngọc Như nữa, vậy cả đời nữ nhi bà không phải là xong rồi sao?

Bà rơi vào trong tuyệt vọng mà không biết phải làm thế nào, Liễu Ngọc Như nhìn thấy dáng vẻ của Tô Uyển thì nắm chặt lấy tay bà, lau nước mắt một cái rồi vội hỏi: "Mẫu thân, người đừng nghĩ lung tung. Là con nguyện ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!