Liễu Ngọc Như có chút tức giận.
Nhìn dáng vẻ Cố Cửu Tư, sao nàng không biết hắn bị ức hiếp. Nhưng hắn không nói, nếu nàng hỏi nữa thì sẽ tổn thương đến sĩ diện của Cố Cửu Tư. Vì thế nàng không hỏi gì nữa, Cố Cửu Tư cười cười rồi đứng dậy đi lau mình tắm rửa, sau khi đi ra thì hắn do dự một chút rồi cầm phấn nhà thoa lên người, giơ tay ngửi ngửi, xác định bản thân không có mùi mới lên giường.
Liễu Ngọc Như còn tức giận, nàng đưa lưng về phía hắn không nói gì, Cố Cửu Tư thò lại gần dùng mặt cọ cọ lưng nàng: "Không giận nữa mà, tự ta có cách."
Dứt lời, Cố Cửu Tư giơ tay dùng tay áo chọc nàng: "Tới đây, nàng ngửi xem có thơm không."
Liễu Ngọc Như giơ tay hất tay hắn ra nhắm mắt lại ngủ.
Cố Cửu Tư bất đắc dĩ cười cười cũng nằm xuống ngủ.
Qua ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã bò dậy đi phòng bếp. Ấn Hồng đang bận việc trong phòng bếp, hắn khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Ấn Hồng, có thể làm cho ta chút điểm tâm phần mười hai người, giữa trưa đưa đến nha phủ chứ?"
Ấn Hồng ngẩn người, Cố Cửu Tư hiếm khi đưa ra yêu cầu với nàng, nàng vội vàng đáp lại: "Được, cô gia."
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn ra cửa trước, sau đó tìm thấy Hổ Tử trên đường, hắn cho Hổ Tử một cái màn thầu rồi nói: "Ngươi có biết trong thành này nhà nào hống hách ương ngạnh nhất không?"
Vấn đề này đơn giản, Hổ Tử lập tức nói một chuỗi tên, Cố Cửu Tư bắt đầu cẩn thận hỏi thăm, một lúc sau, hắn xác định rõ rồi nói với Hổ Tử: "Ngươi đến chỗ nương tử ta lấy chút đồ ăn chia cho huynh đệ ngươi, đừng đi cửa lớn, đi cửa sau. Cơm nước xong tìm vài người trông chừng Triệu Nghiêm giúp ta, nhìn xem có thể hỏi thăm hành trình hôm nay của hắn không."
Hổ Tử nghe xong liên tục đáp lại: "Được, người yên tâm."
Triệu gia là thủ hạ trong quân đội Tưởng Tịch tại U Châu, ban đầu dựa vào quan hệ với Tưởng Tịch bắt đầu buôn bán vải bông trong thành, toàn bộ vải bông của quân đội U Châu phần nhiều mua từ Triệu gia. Nhưng trước đó Triệu gia có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, họ dùng loại bông tệ nhất làm áo bông cho binh lính cấp thấp, sau khi Chu Cao Lãng phát hiện mới cố ý bảo Chu Diệp đi chỗ khác mua vải dệt ở Dương Châu, bởi vậy mới không hợp với Chu Cao Lãng.
Lúc này quan phủ kêu gọi quyên tiền, sau khi Cố gia quyên góp đầu tiên thì có mấy phú thương thông minh cũng nhanh chóng quyên một ít, mà Triệu gia ỷ vào có người trong quân đội chỉ quyên có năm trăm lượng.
Triệu Nghiêm là đại công tử Triệu gia, ngày thường tính tình quái đản, là nhân vật trong thành Vọng Đô không dám ai trêu chọc. Quan trọng nhất là gần đây hắn còn cưỡi ngựa ở đầu đường, tùy ý hoan ca.
Có thể làm chuyện này ở thời điểm này, vị công tử này hoặc là đầu óc không được tốt, hoặc là chưa rõ tình huống hiện tại.
Cố Cửu Tư cân nhắc một lúc, thấy sắc trời sáng lên thì trở về nha phủ.
Trên mặt hắn có vết bầm, hoàn toàn không có che giấu gì, đám người Hoàng Long nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì rất vui vẻ, buổi sáng vỗ vai Cố Cửu Tư ra vẻ quan tâm nói: "A, Cửu Tư, sao mặt bầm tím vậy?"
Cố Cửu Tư cười cười không thèm để ý: "Hoàng đại ca, hôm nay sắp xếp thế nào?"
Đánh xong Cố Cửu Tư, trong lòng Hoàng Long thoải mái rất nhiều, hắn cũng không khó xử Cố Cửu Tư nữa, họ cùng đi tuần phố, giữa trưa trở lại nha phủ để ăn cơm, Liễu Ngọc Như tự mình đem điểm tâm lại đây, mọi người nhìn thấy Liễu Ngọc Như thì ngẩn người, Liễu Ngọc Như cười với mọi người xong thì tặng cho mỗi người một túi nước, sau đó nói: "Lang quân nhà ta tuổi còn nhỏ, vẫn là tính tình trẻ con, mong các vị đại ca chăm sóc nhiều hơn."
Ở U Châu này, Liễu Ngọc Như có vẻ đẹp thanh lệ dịu dàng, nàng vừa cúi đầu ôn nhu như vậy, đám người thô thiển này nào được gặp cô nương như vậy bao giờ, bọn họ nhanh chóng đứng lên có chút khẩn trương nói: "Không sao không sao, người yên tâm."
Liễu Ngọc Như cười cười, lúc này mới rời khỏi. Cố Cửu Tư tiễn Liễu Ngọc Như ra ngoài: "Ta nói không sao nàng còn không yên tâm."
Liễu Ngọc Như nhìn vào trong thở dài, thay hắn sửa sang lại quần áo rồi nói: "Chàng sống tốt ta sẽ yên tâm, mọi việc đừng quá kiên cường, khéo đưa đẩy một chút."
Cố Cửu Tư đáp lời nhìn Liễu Ngọc Như đi xa.
Hắn đứng ở cửa, Hoàng Long và những người khác ăn điểm tâm Liễu Ngọc Như đưa tới, có người nhìn bóng dáng Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: "Cố Cửu Tư đúng là tên ngốc, chúng ta đánh hắn, hắn còn tặng đồ ăn cho chúng ta."
Hoàng Long trừng mắt nhìn đối phương cũng không nói thêm gì nữa. Cố Cửu Tư đứng ở cửa một lúc lâu mới trở về, mọi người không chừa khối điểm tâm nào cho hắn cả, hắn cũng không để ý lắm, chỉ cười nói: "Nội tử (*) không yên tâm lại đây nhìn xem, nhưng có vài lời nội tử nói cũng đúng, Cửu Tư tuổi còn nhỏ, có một số việc không hiểu lắm, nếu có làm gì sai, mong các vị đại ca nhắc nhở nhiều hơn."
(*) Nội tử là cách gọi khác của nương tử.
Dứt lời, hắn nâng chén trà: "Lấy nước thay rượu, phiền các vị chăm sóc."
Mọi người bị động tác này làm sửng sốt, hai mặt nhìn nhau một lúc, trong đó có một tên ăn điểm tâm cười nói: "Cửu Tư, ta thấy nương tử của ngươi thật đẹp mắt, minh……"
"Câm miệng!" Hoàng Long lạnh lùng nhìn đối phương, "Ngươi uống rượu nên đầu óc có bệnh, nửa điểm mặt mũi cũng không chừa?!"
Hoàng Long đứng dậy lạnh lùng nói với Cố Cửu Tư: "Tuần phố đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!