Chương 42: (Vô Đề)

Ngày hôm sau khi hai người thức dậy liền bị Giang Nhu gọi vào phòng, Giang Nhu tựa hồ như suy nghĩ một đêm, bà thở dài nói với Cố Cửu Tư: "Ta đã suy nghĩ một đêm, con nói đúng. Chúng ta là người làm ăn thì cũng là dân cờ bạc phải dám đánh cược một phen, nếu con muốn đưa cho Chu Cao Lãng, vậy chúng ta đưa cho Chu Cao Lãng. Ta bảo người đi tìm Chu công tử, hôm nay chúng ta bắt đầu kiểm kê tài vụ trong nhà chờ Chu công tử trở về."

"Được." Cố Cửu Tư gật đầu. Giang Nhu tiếp tục nói: "Ta nghĩ rồi, con lén đi tìm Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng không có khả năng gạt Phạm Hiên, nhưng hắn sẽ hiểu rõ tâm ý của con. Đến lúc đó hắn sẽ tìm Phạm Hiên báo cáo, sau đó tự mình nghĩ cách trà trộn tài sản nhà chúng ta vào trong quân đội chính mình. Con nhớ rõ gì cũng không nhận, nhưng dựa theo tính tình của Chu Cao Lãng, hắn không có khả năng gì cũng không để lại cho chúng ta, hắn cho cái gì, con cứ lấy phần ít nhất."

"Con hiểu rồi." Cố Cửu Tư tiếp lời.

"Căn nhà của nhà chúng ta một căn cũng không thể giữ, con phải nộp toàn bộ cho hắn. Nếu hắn muốn ban cho con nhà, con tuyệt đối không thể lấy nhà chúng ta."

"Vì sao?" Cố Cửu Tư có chút mờ mịt, Giang Nhu thở dài, "Đứa nhỏ ngốc, con phải cho hắn toàn bộ, phải làm hắn yên tâm. Con nộp tòa nhà cho hắn, hắn lục soát toàn bộ thì mới có thể tin tưởng con không có trộm giấu nhiều ngân lượng hay bạc. Bọn họ có thể khống chế ngân phiếu, cho nên chỉ cần bảo đảm chúng ta không giấu nhiều ngân lượng hay bạc, là có thể xác định con thật sự quyên góp được kha khá."

"Bọn họ sẽ không thật sự lấy sạch tất cả đồ tốt, nhưng cũng tuyệt đối không thể để lại cho chúng ta quá nhiều. Nhà chúng ta là nhà giàu số một tại Dương Châu, có thể cho ra bao nhiêu, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ. Nhưng diễn một tuồng trên sân khấu như vậy, bọn họ càng yên tâm hơn."

"Thật ra bà bà cũng không cần lo lắng quá mức."

Liễu Ngọc Như đứng bên cạnh mở miệng: "Đối với Phạm Hiên mà nói, quan trọng nhất không phải là chúng ta có giấu ngân lượng hay không, quan trọng nhất là phải có người làm gương tốt. Chỉ cần chúng ta làm đủ khí thế, Phạm Hiên cũng đủ rồi. Chỉ vì con đường làm quan sau này của Cửu Tư, chúng ta phải làm sạch sẽ chút, lén cất giấu chút đồ cũng chẳng sao."

Mọi người nghe hiểu ý tứ của Liễu Ngọc Như. U Châu quản lý ngân phiếu nghiêm khắc, mà bạc lại khó giấu, nếu muốn mạo hiểm giấu tiền, kế tiếp sẽ phải nghĩ cách để rửa tiền. Mà thanh danh này Cố Cửu Tư phải quyên góp tất cả gia tài mới giành được, nếu bị người khác tra ra nửa điểm dấu vết còn sót lại, vậy đó cũng là nhược điểm đối với tương lai của Cố Cửu Tư.

Vì thế Giang Nhu gật đầu tiếp lời: "Đúng là như thế."

Ba người quyết định xong xuôi, Liễu Ngọc Như đi kiểm kê sổ sách với Giang Nhu, Cố Cửu Tư ngồi ở nhà đọc sách.

Qua mấy ngày Chu Diệp trở về, hắn đi được nửa đường thì nhận được tin tức, lúc sau về đến Vọng Đô thì chạy tới nhà Cố Cửu Tư. Hắn vội vội vàng vàng vào nhà Cố Cửu Tư, lúc đi vào nhìn thấy Cố Cửu Tư đang xem sách, đình viện bị che phủ bởi hàng cây trúc xanh mướt, Cố Cửu Tư một thân bạch y, tóc dùng vải buộc phân nửa, như hòa mình vào hàng cây trúc quanh người, bày ra dáng vẻ ung dung thong thả.

Chu Diệp ngẩn người, chợt phát hiện vị công tử trước mặt này với người ở Dương Châu lúc trước, tựa như có một loại biến hóa nói không nên lời.

Không thể nói biến hóa như vậy không tốt, lúc Cố Cửu Tư vén tay áo nâng chén ngẩng đầu nhìn qua, Chu Diệp vẫn mang theo một loại buồn bã nói không nên lời.

Cố Cửu Tư nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc: "Chu huynh?"

Chu Diệp cười đi vào, Cố Cửu Tư chỉ vào vị trí đối diện chính mình, buông sách xuống rót rượu cho Chu Diệp, hắn cười mở miệng: "Chu huynh về khi nào, sao không cho người thông báo một tiếng?"

"Ta vừa về đã chạy tới, ta nghe người đi cùng ta nói đệ tính toán quyên góp toàn bộ gia sản cho phụ thân ta?"

"Ừm." Cố Cửu Tư bất động sắc mặt, nâng ly lên, thuận miệng nói, "Uống một ly chứ?"

"Đệ có biết đệ đang làm gì không?" Chu Diệp có chút sốt ruột, "Nhà đệ là nhà giàu số một tại Dương Châu, nhiều tiền như vậy……"

"Lại thế nào?"

Cố Cửu Tư nâng tầm mắt cười khẽ: "Gia tài bạc triệu, không giữ được lại có thể thế nào?"

Chu Diệp ngẩn người, Cố Cửu Tư nhấp ngụm rượu, bình đạm nói: "Chu huynh, ta vốn là người vung tiền như rác, hiện giờ trải qua sinh tử, ta đã nhìn thấu chuyện tiền tài. Số tiền đó ta cầm cũng không giữ được, chi bằng nhờ người che chở."

"Nếu đệ sợ sự việc Dương Châu sẽ tiếp diễn, vậy thì không cần lo," Chu Diệp vội vàng lên tiếng, "Ta ở U Châu bảo vệ đệ vô ưu."

Cố Cửu Tư dừng động tác một chút, hắn không nói nên lời, nhất thời có chút cảm động.

Hắn cảm giác sâu sắc sự chính trực trong cốt cách của Chu Diệp, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Diệp, hắn hiểu rõ giờ này khắc này khi Chu Diệp nói lời này, thật sự là lời nói thật lòng. Nhưng đối với lòng người mà nói, hắn không nắm chắt nên không dám nghĩ quá tốt đẹp.

Chu Diệp nghĩ như thế, nhưng Chu Cao Lãng thì sao? Phạm Hiên thì sao?

Người ở địa vị cao như vậy, nếu đã tới cửa quan thì ai lại là người lương thiện?

Nhưng so với Vương Thiện Tuyền, tất nhiên Phạm Hiên ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ cần nộp tiền tài thì không có chuyện lớn gì nữa. Chỉ là nộp sớm hay nộp trễ, đó chính là hoàn toàn không giống nhau.

Cố Cửu Tư cười cười tiếp lời: "Chu huynh, thật ra không cần như thế."

"Ta biết U Châu thiếu tiền," Cố Cửu Tư bình đạm mở miệng, "Cố gia dàn xếp ở U Châu, tất nhiên phải vì U Châu làm chút chuyện. Mà hiện giờ Lương Vương mưu phản, các châu tự lập, ta hy vọng loạn thế này có thể sớm kết thúc. Ta biết lệnh tôn và Phạm đại nhân lòng có khát vọng, cho nên quyên góp tặng ra ngoài, bất luận là dùng cho quân đội cầu thiên hạ thái bình hay là cho bá tánh, ta cũng cảm thấy rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!