Chương 40: (Vô Đề)

Cố Cửu Tư trở về phòng, lấy nước lạnh hắt lên mặt.

Sau khi hắt mấy lần mới trở nên tỉnh táo lại.

Đây là lần đầu tiên từ khi thành hôn tới nay có người nói với hắn về chuyện giữa hắn và Liễu Ngọc Như

---- không phải trên danh nghĩa, mà chuyện phu thê thật sự. Chuyện này khiến hắn nhận biết rõ ràng, Liễu Ngọc Như là thê tử của mình.

Tương lai nàng sẽ cùng hắn sinh con, cùng hắn sống hết đời.

Trước kia hắn chưa từng suy nghĩ đến những vấn đề này, là bởi vì hắn luôn tin chắc rằng, có một ngày hắn và Liễu Ngọc Như sẽ mỗi người một ngả. Đợi đến có một ngày, hắn cho Liễu Ngọc Như vị trí Cáo mệnh phu nhân, Liễu Ngọc Như đạt được tất cả những gì mình muốn, đoạn hôn sự này của bọn họ cũng sẽ đi đến hồi kết, đây là trước kia hắn đã nói với nàng.

Nhưng mà hắn biết rõ ràng, hàm nghĩa phía sau của ước định này sâu sắc hơn, nhưng thật ra hai người họ cũng không có mong đợi gì vào tương lai, hắn không nghĩ phải cùng Liễu Ngọc Như sống hết đời, mà hắn cũng biết, Liễu Ngọc Như phải sống với hắn đến hết đời là không hạnh phúc.

Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn chẳng qua là muốn cho người này một con đường đi tìm hạnh phúc. Hắn hiểu rõ, Liễu Ngọc Như gả cho hắn, có suy nghĩ muốn cùng hắn sống hết đời, không phải bởi vì thích, mà là bởi vì thực chất bên trong nàng đã cảm thấy, gả cho một người thì phải đi theo người đó suốt đời, chính nàng nói gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó. Dù người đó không phải là Cố Cửu Tư hắn thì chỉ cần nàng gả đi, nàng đều sẽ không muốn rời khỏi.

Nhưng mà hôn nhân thế này có thể cho Liễu Ngọc Như hạnh phúc không?

Không thể.

Trong đáy lòng hắn hy vọng cả đời Liễu Ngọc Như có thể gả cho người mà bản thân nàng thật sự thích, có thể đạt được thứ mà bản thân nàng thích.

Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã thuyết phục nàng, không chỉ là vì bản thân mà cũng là vì nàng.

Nhưng mà bây giờ tình hình lại có sự thay đổi, hiện tại hắn đã cảm thấy, cho dù là cùng Liễu Ngọc Như sống qua một đời cũng không phải không thể.

Chí ít đối với hắn mà nói, hắn không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ của thế giới khi mất đi Liễu Ngọc Như.

Nếu như là cả một đời, hắn nhất định phải suy nghĩ đến những việc này, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến con cái.

Hắn hít sâu một hơi, để cho mình đừng tiếp tục nghĩ đến những chuyện này. Bây chờ cha hắn mới mất, không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, dù sao, hắn còn thời gian rất dài rất dài để cùng Liễu Ngọc Như suy nghĩ vấn đề này.

Thế là hắn để cho mình đứng trước chậu nước, chờ sau khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thì đưa tay lau mặt một cái, xoay người trở về phòng.

Liễu Ngọc Như ngồi trên giường xếp quần áo cho hắn, vừa xếp vừa nói: "Hiện tại chúng ta cũng tốt hơn rất nhiều rồi, ta muốn nói với Chu công tử tranh thủ thời gian lên đường về Vọng Đô, cũng không biết mẫu thân ta và bà bà bây giờ thế nào rồi."

"Ừm." Cố Cửu Tư đáp lời, hắn rũ mắt xuống nói: "Ta đi nói với Chu huynh, ngày mai sẽ lên đường."

Ban đêm Cố Cửu Tư nói chuyện này với Chu Diệp, Chu Diệp cũng thông cảm, hắn khẽ gật đầu, nói với Cố Cửu Tư: "Ta còn vài việc phải ở lại Lộc thành, để cho thị vệ của ta bảo vệ các đệ về đi."

"Đa tạ Chu huynh."

Sau khi giao hẹn xong, đợi sang ngày hôm sau, Chu Diệp phái người đưa Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như về Vọng Đô.

Đoạn đường này đi mất hai ngày, nhưng hai ngày này so với hai tháng trước đó thì dễ đi hơn nhiều.

Có người bảo vệ, có xe ngựa, có ăn, có uống. Thế là tâm tình hai người cũng tốt lên rất nhiều.

Liễu Ngọc Như tò mò về U Châu, luôn ngồi trong xe ngựa nhìn xung quanh. Mà Cố Cửu Tư mượn sách của Chu Diệp, trên đường nghiền ngẫm từng cuốn từng cuốn.

Chu Diệp đã sớm sai người ta thông báo cho Cố gia, ngày Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như về thành, Giang Nhu và Tô Uyển cùng nhau đợi ở cổng thành, Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa, cuốn màn xe lên thò đầu nhìn ra bên ngoài.

U Châu và Dương Châu khác biệt, khí hậu Dương Châu ấm áp, khắp nơi đều là cây liễu rũ cành dòng suối nhỏ, mang theo tượng khí tinh tế không nói ra được. Mà U Châu điêu luyện tinh xảo thẳng thắn thoải mái, xung quanh từng dãy cây cối thẳng tắp hướng lên trời, lá cây lại cực kỳ thưa thớt, hoàn toàn không có màu xanh biếc náo nhiệt của Dương Châu.

Nam nhi U Châu hào sảng, giọng nói cực lớn, trên đường đi Liễu Ngọc Như nhìn thấy thanh niên cưỡi ngựa đi ngang qua xe ngựa của bọn họ, vui hát cười nói, hoàn toàn khác biệt với Thương Châu ngàn dặm hoang vu kia.

Hai người đi tới trước cổng thành, Giang Nhu và Tô Uyển đứng chờ, Liễu Ngọc Như từ xa nhìn thấy họ, kích động nói: "Là mẫu thân ta và bà bà!"

Cố Cửu Tư từ trong sách ngẩng đầu lên, dùng sách vén màn xe lên, trông thấy Giang Nhu và Tô Uyển đang đứng đằng xa, hắn cười cười: "Thị lực của nàng rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!