Chương 38: (Vô Đề)

Ban đêm bọn họ ngủ bên ngoài thành, không bao lâu liền nghe thấy tiếng khóc, Liễu Ngọc Như bỗng nhiên bừng tỉnh, Cố Cửu Tư ôm nàng một cái, bịt miệng nàng lại, không nói gì. Mà trên đồng trống, một nữ tử ôm một đứa bé gào khóc, mà một nam nhân và một nữ nhân khác đánh nhau.

Người xung quanh đờ đẫn nhìn sang, có vài người lại rục rịch.

Cơ thể Liễu Ngọc Như khẽ run, nàng tựa như biết gì đó, nàng nghe nam nhân kia rống giận: "Đưa cho ta! Đưa túi gạo cho ta!"

Mà nữ nhân kia lại gắt gao nắm lấy cái túi, dù như thế nào cũng không chịu buông tay.

"Chỉ một đêm thôi!"

Nữ tử kia hét lớn: "Một đêm thôi cổng thành sẽ mở, vào thành rồi quan phủ sẽ phát lương thực, ngươi không chờ nổi một đêm sao!"

"Cổng thành sẽ không mở!"

Nam tử kia hét lớn: "Chúng ta từ Lương thành chạy tới, bọn chúng chính là như vậy, vẫn không mở cổng thành, hiện tại Thanh thành cũng sẽ không mở! Nhiều bách tính lưu dân như vậy, bọn chúng làm sao dám mở!"

"Vậy làm sao bây giờ…."

Có người hỏi thành tiếng: "Chúng ta chạy tới đây, bọn họ không mở thành, chúng ta làm sao bây giờ?!"

Từng tiếng hỏi thăm rất nhanh đã có đáp án, lúc nam tử kia liều lĩnh cướp túi của nữ tử, nữ nhân kia ngã trên mặt đất cuối cùng bất động, tất cả trật tự, tất cả đạo đức, tất cả thiện lương đều hóa thành hư vô. Người xung quanh điên cuồng tiến về phía người yếu đuối mà bọn họ thấy, tiếng thét chói tai và tiếng chửi rủa hỗn loạn cả một vùng, Cố Cửu Tư bắt lấy Liễu Ngọc Như đi về phía xa.

Nhưng lít nha lít nhít xung quanh đều là người, dã man và bạo lực dường như sẽ lây nhiễm, như gió như sóng, nhanh chóng cuốn lấy những người xung quanh.

Cố Cửu Tư không đành lòng làm tổn thương người ta, thế là hắn chỉ đẩy người bên cạnh ra, che chở Liễu Ngọc Như, khó khăn tiến lên.

Nhưng không biết là ai, đột nhiên rống lớn một câu: "Bọn họ có lương thực!"

Tất cả mọi người nhìn về phía Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, người đó hét lớn: "Vừa rồi ta trông thấy bọn họ ăn bánh, bọn họ có lương thực!"

So với những lưu dân đói bụng đến mức xương cốt đều lồi ra thì Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như quả thật tốt hơn rất nhiều. Mặc dù bọn họ có vẻ tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn tính là sung mãn, rõ ràng không phải là dáng vẻ đói khát thời gian dài.

Liễu Ngọc Như nhìn từng đôi mắt sói đó, cả người nàng đều run lên, Cố Cửu Tư bảo vệ nàng ở sau lưng, cầm đao trong tay, ra vẻ tỉnh táo mở miệng: "Các ngươi muốn thế nào?"

Nhưng tất cả mọi người lại đều nhìn bọn họ, không ai bước lên trước, hai bên giằng co. Cố Cửu Tư biết, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể lui bước, tuyệt đối không thể có bất kỳ yếu thế gì, nếu không một khi có người tiến lên, hắn sẽ giống như thiếu niên phú thương lúc trước, rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.

Hắn không cho phép bất kỳ ai mở đầu.

Nhưng thật ra hắn cũng sợ.

Không phải hắn sợ nhiều người như vậy.

Lúc Vương Vinh mang theo binh sĩ đông nghịt đến, hắn không sợ, nhưng bây giờ hắn sợ. Không chỉ là bởi vì số người đông nghịt nhìn không rõ, càng sợ hơn chính là vì….

Bọn họ không phải quân đội.

Bọn họ là bách tính, là bách tính bị vận mệnh bức đến bước đường cùng,

Bọn họ sai sao?

Bọn họ chỉ muốn sống, chỉ là dùng hết toàn lực, phải nắm được cơ hội sống sót. Trong tay hắn có đao, hắn chỉ cần rút đao, có lẽ cuối cùng hắn lại vì đánh luân phiên mà kiệt sức ngã xuống, nhưng bây giờ so với lúc trước thì chính là đơn phương đồ sát. Chuyện này là tội nghiệt mà cả đời hắn đều không tẩy sạch, là ác mộng mà cả một đời hắn đều không thể quên được.

Rút đao với kẻ yếu, chuyện này vi phạm vào tín ngưỡng và tất cả những gì hắn biết lúc trước.

Nếu như bây giờ chỉ có một mình hắn thì cũng thôi, nhưng Liễu Ngọc Như đứng sau lưng hắn, thê tử của hắn.

Thế là hắn nắm chặt đao, giằng co với bọn họ.

Mà lúc này, một nam nhân đột nhiên vọt ra, vóc dáng hắn ta không cao lớn lắm, hắn bổ nhào tới trước mặt Cố Cửu Tư, khóc lóc điên cuồng dập đầu nói: "Công tử, công tử ngài thương xót ta đi, nương tử của ta chỉ còn một hơi cuối cùng thôi, nàng không xong rồi, nàng sắp không xong rồi, ngài cho nàng một con đường sống đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!