Cố Cửu Tư ngừng tiếng khóc, Liễu Ngọc Như nhìn người trên mặt đất, quát mắng: "Bây giờ chàng khóc có làm được gì? Chàng khóc thì công công có thể trở về không? Dương Văn Xương có thể trở về không? Chàng tự phỉ nhổ bản thân thế này, chán nản đến mức này thì có thể thay đổi tất cả sao? Cố Cửu Tư, không có tác dụng đâu! Không làm được đâu!"
"Chàng phải nhìn về phía trước," Giọng nói Liễu Ngọc Như nghẹn ngào: "Chàng còn có ta, còn có mẫu thân chàng, chàng đi về phía trước, nhìn về phía trước. Chàng nói chàng hối hận, có lỗi với phụ thân, vậy bây giờ thế nào? Chàng còn tiếp tục khóc thế này, tiếp tục tự trách thế này, chàng muốn chờ đến sau này lại nói thêm một tiếng, chàng hối hận rồi, chàng hối hận vì không cố gắng tốt với ta, không tốt với mẫu thân chàng sao?!"
"Chàng muốn báo thù thì báo thù," Liễu Ngọc Như ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo hắn, ép hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời nén nước mắt của nàng: "Chàng muốn thay đổi cái gì, chàng muốn thực hiện điều gì, chàng muốn lấy được gì, chàng cũng phải dựa vào chính mình. Cố Cửu Tư, đoạn đường này có ta bên cạnh, chàng sợ cái gì?"
Cố Cửu Tư không nói, hắn ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, rất lâu sau, hắn đột nhiên vươn tay, chợt ôm lấy Liễu Ngọc Như.
Hắn không nói gì, hắn chỉ nhắm mắt lại, để tất cả sự nghẹn ngào đều lắng xuống.
Bọn họ giằng co thế này một lúc lâu, Liễu Ngọc Như thấy cảm xúc của Cố Cửu Tư dần ổn thì đứng dậy, đỡ lấy Cố Cửu Tư.
Nàng lấy nước cho Cố Cửu Tư, giúp hắn lau mặt sạch sẽ. Lúc này rốt cuộc Cố Cửu Tư mới hoàn hồn, hắn nhìn nàng, rất lâu sau lại nói: "Ngày mai ta muốn về Dương Châu."
Liễu Ngọc Như dừng tay lại, một lúc sau, nàng cúi đầu đáp lời.
Nàng ra ngoài đổ nước đi, sau khi quay lại, rốt cuộc nàng vẫn nói: "Đi cướp ngục sao?"
"Không phải."
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khàn giọng nói: "Đi đưa tiễn."
"Hắn tự nguyện quay về, ta có thể dẫn hắn đi nhưng cũng không dẫn được cả nhà hắn đi. Hắn chọn con đường này, ta đương nhiên không thể ép hắn."
Liễu Ngọc Như không nói, rất lâu sau, nàng thở dài lên tiếng: "Lúc trước nhà hắn không chịu nghe lời hắn đúng không?"
"Từ trước đến nay nhà hắn không ưa hắn." Giọng nói Cố Cửu Tư khàn khàn: "Hắn phải mang mẫu thân hắn trốn đi, bây giờ sắp xếp cho mẫu thân hắn xong, sau đó quay về."
"Hắn thật ngốc." Cố Cửu Tư cười, nước mắt rơi xuống: "Quá ngốc."
Liễu Ngọc Như lẳng lặng ngồi vào bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.
Đêm hôm đó Cố Cửu Tư không ngủ, hắn liên tục nói với Liễu Ngọc Như về Cố Lãng Hoa, về Dương Văn Xương và Trần Tầm, về hắn khi còn bé.
Hắn không biết nói thế nào, nghiêm túc, tỉ mỉ, nhớ lại về những người này một lần. Hắn nhớ rất rõ, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy Dương Văn Xương, tiểu công tử mặc quần áo thêu hoa cúc trên người bị hắn chế giễu là nữ tính, hắn đều nhớ rất rõ.
Sáng ngày hôm sau, hắn dậy thật sớm, hai người cải trang, mang râu ria, sau khi gần như là nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, Cố Cửu Tư mặc toàn thân áo trắng, sau đó cùng Liễu Ngọc Như đến Dương Châu.
Đến thành Dương Châu, Cố Cửu Tư đến tửu lâu mà Dương Văn Xương vốn thích nhất, mua một vò Tiếu Xuân Phong mà hắn thích nhất, sau đó cùng Liễu Ngọc Như chờ ở cổng đại lao.
Vương Thiện Tuyền yêu cầu người toàn thành ra xem hành hình, thế là trên đường đã có rất nhiều người đợi, đến giờ, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như đã nhìn thấy Dương Văn Xương.
Hôm đó trời nhiều mây, sáng sớm, mây đen vẫn còn che phủ phía trên thành Dương Châu, Dương Văn Xương mặc áo tù, đứng bên trong lồng, mang theo gông xiềng.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, có vẻ hơi tiều tụy, lại hoàn toàn mang theo thái độ kiêu ngạo như trước đây, trông thấy người, hắn cười ra tiếng: "À, còn khiến nhiều người đến đưa tiễn ta như vậy, xem ra Dương mỗ cũng không phải nhân vật tầm thường."
Ở đây không có bất kỳ ai lên tiếng, người hầu Dương gia thấp giọng thút thít trong đám người, xe kéo của Dương Văn Xương di động về phía cổng chợ, nhưng ở đây không có ai đối xử với hắn như một tù nhân mà ném đồ về phía hắn, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, giống như đang nhìn tiễn đưa một anh hùng mà không có cách nào nói ra.
Mà Dương Văn Xương tựa như không sợ, hắn đi đến nửa đường, thậm chí còn hát vang.
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư luôn cúi đầu đi theo, bọn họ lẫn trong đám người, nghe thấy thiếu niên kia cao giọng hát lên bài hát quen thuộc của bọn họ, phảng phất giống như ngày xưa khi còn cùng họ thúc ngựa dạo phố.
Hắn hát quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai*;
(*: Trích trong bài thơ "Tương tiến tửu" của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Anh không thấy: Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống)
Hắn hát Ngũ hoa mã, Thiên kim cửu*;
(*: Trích trong bài thơ "Tương tiến tửu" của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Này ngựa hoa năm sắc. Này áo cừu giá ngàn vàng)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!