Diệp Thế An tới làm gì?
Liễu Ngọc Như hoàn toàn không nghĩ ra, nàng không dám tùy tiện ra mặt, cho dù là ca ca nhà bên cùng nhau lớn lên, giờ khắc này, nàng cũng không dám tùy tiện tin tưởng.
Nàng trông thấy Diệp Thế An cưỡi ngựa chạy xung quanh một vòng, sau đó đi tới rừng cây bên cạnh, hắn kiểm tra bốn phía, cũng không biết làm thế nào tìm được con đường lúc nãy của bọn họ, một mạch chạy theo. Hắn vừa đuổi vừa dùng kiếm tạo ra mấy con đường, Liễu Ngọc Như xa xa đi theo, nhìn thấy động tác của hắn, đại khái có một phỏng đoán.
Có lẽ hắn… đang giúp chọn họ che giấu vết tích?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như hơi buông lỏng, nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng, xa xa đi theo phía sau Diệp Thế An, sau khi thấy hắn phát hiện ra hang núi mà bọn họ ẩn náu, nàng lập tức cuống lên, Diệp Thế An đang định vạch bụi gai che cửa hang ra, rốt cuộc Liễu Ngọc Như không trốn được nữa, nàng nhanh chóng rút đao tiến lên, chống đao lên phía sau người Diệp Thế An, quát lên: "Không được nhúc nhích!"
Cố Cửu Tư trong hang núi lập tức mở mắt ra, hắn xoay người, cầm cây đao ở bên hông, nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao chống sau lưng cũng không bối rối, hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói: "Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý."
"Huynh tới làm gì?"
Liễu Ngọc Như cảnh giác hỏi dò, Diệp Thế An hờ hững nói: "Cứu các muội."
"Vì sao huynh muốn cứu chúng ta?"
Liễu Ngọc Như còn chưa thể yên tâm: "Giờ phút này chúng ta là khâm phạm, huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy sao?"
"Môi hở răng lạnh, hôm nay là Cố gia, ngày sau làm sao biết được không phải là Diệp gia?" Diệp Thế An mở miệng nói: "Chuyện Cố gia ta rõ ràng, bất kể là đạo lý hay là lương tâm, ta đều không nhìn được Vương gia tùy ý làm bậy như thế, dù sao Cố công tử và ta từng là bạn học cũ, muội lại là muội muội thế giao quan hệ nhiều đời với ta, ta có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp."
Liễu Ngọc Như nghe thấy, thật ra nàng đã tin rồi, nàng biết thái độ làm người của Diệp Thế An, nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng lại chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu như đao này rút lại rồi, không ai có cách nào để bắt Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài: "Ngọc Như muội muội, nếu như ta thật sự muốn làm gì với các muội thì ta trực tiếp mang theo người của Vương gia tới là được rồi, ta một mình tới tìm các muội thì có thể có lợi ích gì?"
"Ngọc Như," Giọng nói Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra: "Để đao xuống đi."
Nghe thấy Cố Cửu Tư, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng tìm được một người ủng hộ, nàng để đao xuống, thở dài nói: "Xin lỗi, Diệp ca ca, bây giờ không giống lúc trước, ta phải cảnh giác một chút."
"Đây là chuyện tốt."
Diệp Thế An không để bụng, hắn gật gật đầu, đi đến phía trước, vén bụi gai ở cửa hang ra, trông thấy Cố Cửu Tư nằm bên trong. Cố Cửu Tư thả đao trong tay ra nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo nụ cười: "Tình hình này mà còn có thể nhìn thấy huynh, ta thật sự là không nghĩ tới."
Diệp Thế An quan sát hắn một cái, trực tiếp nói với Liễu Ngọc Như: "Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta tới, một lúc nữa chúng ta cùng nhau khiêng hắn lên, hai dặm phía trước chính là đường lớn, gã sai vặt của ta đã mang theo xe ngựa chờ ở đó, hai người lên ngựa trước, ta dắt ngựa qua đó cho hai người."
"Được."
Liễu Ngọc Như vội vã đi dắt ngựa, Cố Cửu Tư nghe thấy lời hắn nói thì hơi mất hứng: "Ta tự đứng lên được, cũng không phải chết rồi, nào cần mấy người khiêng lên?"
Diệp Thế An không để ý đến hắn, đưa tay muốn đỡ hắn, Cố Cửu Tư nhìn tay của Diệp Thế An, cười lạnh một tiếng, cầm đao chống đỡ để đứng lên, mặt Diệp Thế An không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Anh hùng."
Nói xong Diệp Thế An xoay người, Cố Cửu Tư tự mình chống đỡ đi lên, Diệp Thế An nhìn hắn, cười như không cười: "Mời anh hùng lên ngựa."
Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như căng lên, hiện tại Cố Cửu Tư bị thương, đâu thể tự lên được, nàng vội nói: "Ta đỡ chàng…."
"Không cần." Cố Cửu Tư vốn còn do dự, nghe xong lời của Liễu Ngọc Như thì tự mình nắm lấy dây cương, cắn răng xoay người lên ngựa.
Liễu Ngọc Như: "…."
Không cần thể hiện mặt mũi như thế, mặt mũi đã sớm không còn rồi, thật là.
Liễu Ngọc Như không thể quở trách hắn khi có Diệp Thế An ở đây, nàng ho nhẹ một tiếng, Cố Cửu Tư ở trên ngựa, đưa tay về phía nàng: "Ta giúp nàng."
"Không cần không cần."
Liễu Ngọc Như đâu có dám để hắn giúp, tự mình vội vàng bò lên, nàng ngồi phía sau Cố Cửu Tư, trong tay nắm dây cương, Cố Cửu Tư giống như được nàng ôm vào lòng, Cố Cửu Tư nhíu mày nói: "Nàng xuống đi, lên ngồi phía trước ta."
Lần này Liễu Ngọc Như hiểu rõ Cố Cửu Tư xoắn xuýt cái gì, nàng cảm thấy Cố Cửu Tư thật là nhàm chán, nàng không đoái hoài đến hắn, quay đầu nói với Diệp Thế An: "Diệp ca ca, ta dẫn Cửu Tư đi trước, sắp xếp hắn lên xe ngựa rồi trở lại đón huynh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!