Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như chậm rãi đi về phía cổng thành, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động lớn, hắn cười quay đầu lại nói: "Dương Châu chính là tốt ở điểm này, cho dù trễ bao nhiêu đều vẫn ồn ào."
Liễu Ngọc Như cười đáp lời: "Đúng vậy, cũng không biết đến U Châu có sầm uất thế này không."
Liễu Ngọc Như vừa nói xong liền thấy Dương Văn Xương và Trần Tầm từ phía trước chạy đến, Cố Cửu Tư dừng ngựa lại, đứng tại chỗ nhíu mày.
Trực giác của hắn mách bảo, hai người này đi rồi mà còn quay lại thế này thì không phải là chuyện gì tốt, trong lòng hắn thấp thỏm, nhưng cũng không biểu lộ ra, nhìn hai người vội vàng chạy một mạch đến trước mặt Cố Cửu Tư, Trần Tầm lo lắng nói: "Cửu Tư, nhà huynh bị quan binh bao vây rồi."
"Bị quan binh bao vây?!"
Liễu Ngọc Như kinh hãi kêu to lên, sau đó lập tức nói: "Ai dẫn người đến?"
"Là Vương Vinh."
Dương Văn Xương cau mày, sau đó tung người xuống ngựa, mấy người nhanh chóng đến góc tối bãi cỏ bên cạnh, Dương Văn Xương cấp tốc nói: "Bây giờ huynh không nên hồi phủ, không bằng ở lại ngoài thành trước, chúng ta ở trong thành giúp huynh nghe ngóng tình hình. Một khi có động gì chúng ta lập tức thông báo cho huynh."
"Vậy làm phiền…."
"Không cần."
Liễu Ngọc Như vừa mở miệng đã bị Cố Cửu Tư ngắt lời. Cố Cửu Tư tâm tư loạn như trời tối, hắn dùng sức lực thật lớn mới bình tĩnh được, sau đó nói: "Các ngươi không cần giúp ta tìm hiểu tin tức, cũng tuyệt đối đừng có bất kỳ liên lạc gì với chúng ta, lập tức đặt mua một vài tài sản, ra khỏi thành Dương Châu trước đi."
"Cửu Tư," Trần Tầm hơi lo lắng nói: "Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta không nói rõ trong thời gian ngắn được," Cố Cửu Tư gấp gáp nói: "Các ngươi chỉ cần biết vài chuyện, có lẽ thành Dương Châu sẽ có loạn lạc, Vương Vinh định tìm phú thương để khai đao, hắn có thù với ta, từ trước đến nay các ngươi lại qua lại thân thiết với ta, sợ là sẽ không dễ tha cho các ngươi, các ngươi nhanh chóng dẫn người nhà rời khỏi Dương Châu, nếu như nhìn thấy tình hình không bình thường thì lập tức rời khỏi Hoài Nam!"
"Cần thiết không…." Trần Tầm hơi lắp bắp, dường như không thể tin: "Cho dù Vương Thiện Tuyền là Tiết độ sứ thì cũng không thể bất chấp vương pháp như thế?"
"Nếu như thiên hạ loạn lạc thì nào còn có vương pháp gì chứ?" Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Trần Tầm, Dương Văn Xương lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau đó hắn túm lấy Cố Cửu Tư một cái, nghiêm túc nói: "Lời huynh nói là thật?"
"Tuyệt đối không đùa," Dương Văn Xương quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư, tựa như hắn nhất thời muốn nói rất nhiều, nhưng sau một lúc, hắn lại mạnh mẽ ôm Cố Cửu Tư một cái rồi đỏ mắt nói: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại, hy vọng quân* trân trọng." (*: Anh; ông; tôn xưng với người khác)
Tính tình Cố Cửu Tư vốn tùy tiện, thời khắc này rốt cuộc cũng có chút đau buồn, hắn gật đầu, thở dài nói: "Đi đi, ngày sau ổn định rồi, ta vẫn tìm các ngươi uống rượu."
"Cửu Tư…. Văn Xương," Trần Tầm cũng kịp phản ứng lại, từ trước đến nay hắn là cảm tính nhất, hắn khàn giọng lên tiếng: "Ngày sau ba huynh đệ chúng ta gặp lại, mong tất cả mọi người đều tốt."
"Đi đi."
Cố Cửu Tư thúc giục nói: "Đừng ở đây nói lời tạm biệt nữa, mọi người không có thời gian."
Dương Văn Xương và Trần Tầm chắp tay thi lễ với Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cũng cung kính trả lễ, sau đó nhìn hai vị công tử cưỡi ngựa đi, Liễu Ngọc Như nắm lấy dây cương, nhìn về phía Dương Châu, trong lòng nàng vương vấn Tô Uyển, lại vẫn phải cố gắng bình tĩnh hơn, nàng cúi đầu nhìn Cố Cửu Tư, mở miệng nói: "Lang quân định thế nào?"
"Chúng ta đến bến tàu trước."
Vẻ mặt Cố Cửu Tư bình ổn: "Phụ mẫu ta tất có cách, nếu bọn họ không có biện pháp thì chúng ta có đi cũng vô dụng, chúng ta đến bến tàu chờ, chờ bọn tới thì lập tức lái thuyền đi."
Liễu Ngọc Như hơi sốt ruột: "Thế nhưng…."
Cố Cửu Tư quay mình lên ngựa, hắn nắm lấy dây cương, đưa tay nắm chặt tay nàng, tay hắn hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn nói: "Ngọc Như, chúng ta đến bến tàu."
Trong nháy mắt đó, Liễu Ngọc Như bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn cũng đang sợ, cũng đang thấp thỏm.
Phụ mẫu hắn đều ở nơi đó, sự lo lắng của hắn đối với Cố phủ không thể ít hơn nàng. Thế nhưng giờ khắc này hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn lý trí nhất.
Nàng không biết cái gì ép hắn trưởng thành, nàng chỉ co rúc trong lòng hắn, cảm thấy gió đêm lẫn mùi đất phả vào mặt.
Hắn ôm nàng, đi gấp trong đêm tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!