Lời nói của Cố Cửu Tư khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nhất thời không biết nên nói gì.
Sống lâu với người Cố gia nên hiểu rõ mạch suy nghĩ khi làm việc của người Cố gia. Nếu là trước kia, nghe Cố Cửu Tư muốn hòa ly thì chắc là nàng sẽ thật sự cảm thấy người này muốn bức tử nàng, nhưng bây giờ nàng lại thật sự rõ ràng cảm nhận được, Cố Cửu Tư đang suy nghĩ cho nàng, vì muốn tốt cho nàng.
Cố Cửu Tư có một đôi mắt, đôi mắt này có thể khám phá ra những hư ảo mà thế giới này vẽ lên, trực tiếp nhìn thấy nguồn gốc. Bởi vậy lời hắn nói phần lớn cũng là thật, nếu hắn với nàng hòa ly, chỉ cần nàng có tiền thì bản thân nàng có thể tự xử lý được lời đồn đại vô căn cứ, cuộc sống đó vẫn sẽ như thế. Thậm chí có đủ tiền đủ quyền rồi nàng còn có thể sống tốt hơn.
Bây giờ hắn đang tính toán, nếu có một ngày Cố gia thật sự hoàn toàn ngã xuống thì vạch ra cho nàng con đường ra thế nào. Thật ra với tin tức hiện tại mà nói thì hắn suy nghĩ quá sớm, sợ là đã bị chuyện hôm nay dọa. Nhưng mà có giấc mộng đó, Liễu Ngọc Như rõ ràng biết, ngày đó có lẽ cũng sẽ trở thành sự thật.
Nếu như thành sự thật thì có phải nàng sẽ thật sự nhận lấy thư hòa ly này, hay là ở lại cùng Cố gia sống chết không rời?
Nàng không biết.
Tiếng khóc la bên trong giấc mộng đó, máu tươi của Giang Nhu, sự sợ hãi khi cả người Cố Cửu Tư đầy đao bước từng bước về phía nàng vẫn còn đó, nàng rất thích Cố gia, thế nhưng nàng tự hỏi, mình là một người bình thường, nếu như thật sự đến ngày đó….
Nàng rũ mắt.
Nàng sợ là mình thật sự muốn đi.
Nhưng mà ý nghĩ như vậy khiến nàng có chút khinh bỉ bản thân, Cố Cửu Tư thấy nàng không nói lời nào thì vội vàng nói: "Ta nói lung tung thôi, sẽ không có ngày đó đâu, phụ mẫu ta rất lợi hại, nàng đừng lo lắng."
"Ta chỉ là bị dọa sợ thôi," Cố Cửu Tư lộ ra sự sợ hãi làm quá, trong mắt lại có mấy phần nghiêm túc: "Ta thật sự chưa từng thấy mẫu thân ta nhún nhường như thế, trong lòng ta sợ hãi, nàng đừng bị ta lừa."
"Ta biết." Liễu Ngọc Như thở dài: "Chàng ngủ đi."
Nói xong Liễu Ngọc Như cầm khăn đứng dậy, nàng đi chuẩn bị một chút rồi tắt đèn, đi tới bên cạnh Cố Cửu Tư.
Nàng nằm xuống bên cạnh Cố Cửu Tư, trong đêm tối kéo chăn lên, mở to mắt.
"Thật ra điều chàng nghĩ, có thể cũng có một chút đạo lý." Nàng bỗng nhiên mở miệng, Cố Cửu Tư hơi nghi ngờ, sau khi "Hửm?" một tiếng liền nghe Liễu Ngọc Như nói: "Chúng ta tính toán cho khả năng xấu nhất, nếu như thật sự theo lời chàng nói, có một ngày Lương vương sẽ phản, biểu tỷ chàng là Trắc phi của Lương vương, cữu cữu chàng và Lương vương có quan hệ thắm thiết, chàng cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
Cố Cửu Tư không nói, Liễu Ngọc Như nghiêng người sang, nhìn Cố Cửu Tư nằm sấp trên tay trong bóng đêm, dường như là nghiêm túc suy nghĩ.
"Ta không biết." Cố Cửu Tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Tin tức mà ta biết quá ít, ta sợ hiện tại tất cả những điều ta nghĩ đều sai."
"Nếu như dựa theo những gì chàng biết thì chàng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Sao nàng lại hỏi ta," Cố Cửu Tư thở dài: "Nàng cũng biết, trước kia ta chỉ uống rượu đánh bạc đá dế, đâu có quan tâm những thứ này?"
"Nhưng mà," Liễu Ngọc Như nói thẳng: "Ta cảm thấy những gì chàng nghĩ đều đúng."
Cố Cửu Tư hơi sững sờ, hắn được khen ngợi như thế thì có chút xấu hổ, nhìn Liễu Ngọc Như mang theo ánh mắt chờ mong, cuối cùng hắn nói: "Được được được, vậy ta tùy tiện nói một chút, ta nói thì nàng cứ nghe, tuyệt đối đừng xem là thật."
"Chàng nói đi."
"Tiếp theo đó thì phải xem xem cữu cữu ta có quan hệ thân thích gì với Hoàng tử hay không. Thật ra nếu ta là cữu cữu thì điều hiện tại ta phải làm là nhất định liều mạng đưa một đứa trẻ trong nhà vào cung, kết hôn với Hoàng tử nào đó, hoặc là tỷ muội của Hoàng tử, chờ Lương vương làm phản thì sống chết mặc bay, nhìn xem đánh thế nào, ai thắng thì đứng về phía người đó."
"Cho nên cữu cữu chàng định dâng chàng cho Công chúa."
Liễu Ngọc Như bỗng nhiên hiểu ra.
Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, hắn theo bản năng nói: "Vậy chẳng phải cữu cữu ta đã biết là Lương vương muốn phản rồi sao?!"
Lời này vừa ra, hai người liếc nhìn nhau một cái, Liễu Ngọc Như thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Cửu Tư thì vội vàng đưa tay ra muốn vỗ vỗ lưng hắn, chỉ là trước đó lại nghĩ đến trên lưng hắn có vết thương, thế là tay chuyển hướng lên đầu hắn, sờ đầu hắn an ủi: "Không sao không sao, chàng cũng chỉ đoán mò thôi, không sao."
"Nàng sờ đầu cái gì vậy, sờ chó à?"
Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn.
Liễu Ngọc Như cười, không thu tay lại, cười tủm tỉm nói: "Tóc chàng mềm mại, xúc cảm rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!