Hai người cùng nhau quay về Cố gia, mới vừa vào cửa Giang Nhu đã sốt ruột tiến lên nghênh đón.
Trông thấy Liễu Ngọc Như, trong lòng bà thoáng bình tĩnh hơn một chút, liếc mắt nhìn Cố Cửu Tư, bà đè nén sự sốt ruột, nhìn về phía Liễu Ngọc Như nói: "Ta nghe nói hôm nay đại công tử Vương gia bắt nạt con?"
Liễu Ngọc Như đáp lời, sau đó nói: "Cũng không biết là vì sao hắn đột nhiên ra vẻ không biết thân phận của con nên nói vài lời khó nghe."
Giang Nhu nghe thấy thì thở dài: "Nữ tử đi lại bên ngoài là chuyện thường, con đừng để trong lòng. Ngày mai ta sẽ đến nhà hắn nói chuyện với phụ thân hắn một chút, dù sao cũng phải xả cơn giận này."
"Cũng không cần nữa…." Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, nàng tính, bây giờ nên là Vương gia tới cửa tìm Cố gia nói chuyện mới phải.
Giang Nhu nhìn thấy nét mặt của Liễu Ngọc Như, trong lòng lập tức có hơi trầm xuống, đắn đo nói: "Cửu Tư ra tay rồi?"
"Ra tay rồi." Cố Cửu Tư quả quyết mở miệng, không che giấu chút nào: "Con nói sẽ đánh gãy chân hắn nên là gãy rồi."
"Con!"
Nghe thấy lời này, cho dù là tính tình tốt như Giang Nhu cũng không nhịn được mà cao giọng, Cố Cửu Tư không thèm để ý: "Mẫu thân cũng đừng khó xử nữa, ngày mai con và mẫu thân đến Vương phủ nhận lỗi, con tự đánh gãy chân con trước mặt phụ thân hắn là được rồi, con cũng muốn để tên Vương khốn kiếp này biết, người Cố gia ta không phải là người hắn có thể tùy tiện trêu chọc!"
"Con ơi con," Giang Nhu nghe thấy lời nói của Cố Cửu Tư thì dần dần tỉnh táo lại, bà có chút bất đắc dĩ, bà vẫn luôn biết tính tình nhi tử mình, Liễu Ngọc Như vừa xảy ra chuyện đã có gia đinh chạy về báo tin, với những lời đó của Vương Vinh bà cảm thấy có đánh gãy chân cũng không đủ. Thế nhưng bây giờ không như trước kia, bà chỉ có thể nói: "Cửu Tư à, con cũng nên trưởng thành lên một chút, có rất nhiều chuyện không thể dùng bạo lực để ra mặt được.
Hôm nay Vương Vinh gây sự với Ngọc Như cũng phải ngụy trang thành không biết Cố gia, con trực tiếp vạch mặt hắn, đây chính là con đang đánh vào mặt của Vương gia, vốn là có lý cũng bị đánh thành vô lý rồi."
Cố Cửu Tư cười nhạo: "Cái gì mà có lý vô lý chứ, chẳng qua chỉ là sự lấp liếm của mọi người thôi, Cố gia chúng ta có quyền thế, ngay cả một câu hắn cũng không dám nói. Nếu Cố gia chúng ta thất thế, với đức hạnh tiểu nhân của Vương gia đó còn không rút gân lột da chúng ta sao? Mẫu thân," Cố Cửu Tư tiến lên phía trước nói: "Con nói với cữu cữu một tiếng bảo cữu cữu nghĩ cách, điều phụ thân của Vương Vinh ra khỏi vị trí Tiết độ sứ, đây mới là chấm dứt tai họa về sau."
"Càn quấy!" Giang Nhu lạnh giọng quát mắng, bà nhìn Cố Cửu Tư thì cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ rồi bà thở dài nói: "Thôi, ta thương lượng với phụ thân con một chút, ngày mai con hãy cùng phụ thân con đến Vương gia xin lỗi đi."
Nói rồi bà dặn dò: "Nhốt đại công tử vào Phật đường đi, Cửu Tư à," Giang Nhu chậm rãi nói: "Tính tình này của con phải mài giũa lại một chút."
Hạ nhân tiến lên muốn kéo Cố Cửu Tư đi. Cố Cửu Tư phất ống tay áo một cái, nói thẳng: "Không cần, ta tự đi."
Nói rồi Cố Cửu Tư liền tự mình đi đến Phật đường. Liễu Ngọc Như nhìn thấy mà cũng không biết nên theo ai, Giang Nhu liếc mắt nhìn Liễu Ngọc Như, thuận tiện nói: "Ngọc Như đi theo ta."
Liễu Ngọc Như lo lắng nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư rồi đi theo Giang Nhu vào phòng.
Giang Nhu vào phòng, ngồi trên ghế, bà đưa tay xoa đầu, hình như có chút mệt mỏi.
Liễu Ngọc Như rót trà cho Giang Nhu, nhỏ giọng an ủi: "Bà bà cũng đừng nhức đầu nữa, lần này Cửu Tư có hơi xúc động, nhưng cũng không hoàn toàn vô lý, Vương gia khinh người quá đáng, nếu chúng ta không nói lời nào thì sẽ càng bị bắt nạt."
"Ta cũng hiểu."
Giang Nhu nhận lấy trà trong tay Liễu Ngọc Như, có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu là trước kia, Cửu Tư làm vậy thì ta cảm thấy không có gì không ổn. Chỉ là bây giờ…"
Giang Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Lúc đầu không nên nói những chuyện này với tiểu bối các con, khiến các con thêm sự ưu phiền, nhưng bây giờ Cửu Tư ồn ào thành thế này, ta nghĩ dù sao vẫn phải nói cho các con biết một chút, chí ít là để trong lòng các con hiểu ngọn nguồn. Bây giờ Thánh thượng…. sợ là đã có cảnh giác với Lương vương rồi."
Nghe thấy thế thì trong lòng Liễu Ngọc Như khẽ run lên. Giang Nhu đắn đo nói: "Tin tức cụ thể ta cũng không chắc chắn, bây giờ tất cả mọi người đang còn quan sát. Mặc dù huynh trưởng ta ngồi ở vị trí cao trong nhiều nhưng lại có quan hệ thâm hậu với Lương vương. Nếu như Thánh thượng thật sự dè chừng Lương vương, vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút, chí ít là không để nhược điểm lọt đến Kinh đô, dính líu đến huynh trưởng của ta."
"Vậy…. Chuyện hôm nay của Cửu Tư…."
"Ta sợ là đã bị người ta chụp lấy rồi."
Liễu Ngọc Như thở dài.
"Thật ra Cửu Tư nói không sai, bây giờ đã kết oán rồi, nếu có thể điều Vương gia ra khỏi Dương Châu mới là đúng đắn. Nhưng Cửu Tư không hiểu, Tiết độ sứ khác với những chức vị khác, Tiết độ sứ thuộc quân chức, có quan hệ mật thiết với quân đội, con muốn Vương gia rời khỏi đại bản doanh của ông ta, con định điều ông ta đi đâu? Đổi chỗ khác thì chẳng khác nào rút hết toàn bộ quyền lợi của Tiết độ sứ, ai lại chịu làm chứ?
Bây giờ chúng ta không nên làm ra chuyện gì lớn, cữu cữu con thân mình còn chưa lo xong, sao có thể rảnh tay động đến Vương gia?"
Giang Nhu nói như vậy khiến Liễu Ngọc Như có hơi suy nghĩ, cũng đã hiểu ra được chân tướng của giấc mộng đó.
Bây giờ Hoàng đế bệnh nặng, trong lòng nghi ngờ Lương vương, nghĩ đến trước khi chết phải giúp nhi tử diệt trừ mối tai họa này, thế là ép cho Lương vương tạo phản, mà tất nhiên bây giờ Vương gia đã nghe được tin tức, chờ ra tay từ chỗ Cố Cửu Tư, tìm lý do để cữu cữu hắn rớt chức. Cữu cữu của Cố Cửu Tư đổ, Lương vương mưu phản, sau này Lương vương lại bị Tiết độ sứ U Châu – Phạm Hiên giết chết, thiên hạ đại loạn, Cố gia phú khả địch quốc*, đương nhiên sẽ thành đối tượng mà Vương gia thấy thèm…. (*:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!