Chương 21: (Vô Đề)

Ngựa của Cố Cửu Tư chạy rất nhanh, gia đinh còn không theo kịp, càng khỏi nói đến xe ngựa của Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư chạy như điên đến tửu lâu mà Liễu Ngọc Như đàm luận trước đó, tiểu nhị đồng loạt chào hỏi, hắn phẫn nộ nói: "Vương Vinh đâu?"

Tiểu nhị run rẩy chỉ về phía căn phòng ở lầu ba, Cố Cửu Tư lập tức chạy ba bước thành hai bước, sau khi xông lên thì đạp một cước vào cửa phòng, nổi giận nói: "Vương Vinh đâu?!"

Vương Vinh uống rượu đến mơ màng, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Cửu Tư thì hứng thú tăng vọt: "À, ai đây?"

Hắn nói rồi bưng rượu lên, loạng choạng đi tới trước mặt Cố Cửu Tư: "Hóa ra là Cố đại công tử."

Hắn đánh giá Cố Cửu Tư, cười lên: "Không phải là Cố đại công tử luôn thích huênh hoang sao, ăn mặc mộc mạc thế này, thế nào," Vương Vinh tiến tới, cười nói: "Đốt giấy để tang à?"

Vừa dứt lời, dưới tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Cố Cửu Tư nắm lấy cổ áo Vương Vinh, trực tiếp ném Vương Vinh ra ngoài!

Vương Vinh lăn từ trên cầu thang xuống, tất cả mọi người trong tửu lâu kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Cố Cửu Tư lao ra, nắm lấy cổ áo của Vương Vinh nói: "Không phải nói ta ngang ngược sao? Chúng ta xem xem ở thành Dương Châu này con mẹ nó ai ngang ngược nhất! Nào, đến đây cho ông ngang ngược một cái."

"Cố Cửu Tư, ngươi điên rồi?!"

Lần này Vương Vinh tỉnh táo rồi, hắn phẫn nộ nói: "Ngươi thế này thì phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Phụ thân ngươi?" Cố Cửu Tư trào phúng lên tiếng: "Cữu cữu ta còn không tha cho phụ thân ngươi đâu! Vương Vinh ngươi làm nhục Cố gia ta, ta trừng trị ngươi lý lẽ chính đáng, phụ thân ngươi muốn nói gì?"

"Ngươi nói bậy!" Vương Vinh vội nói: "Sao ta lại làm nhục Cố gia ngươi?"

"Người mà ngươi mới làm khó dễ kia, là thiếu phu nhân của Cố gia ta, là thê tử của ta, ngươi nói xem ngươi không gây phiền phức cho ta à?"

"À, ngươi nói chuyện này à," Vương Vinh lộ ra nụ cười lấy lòng: "Cửu Tư, đều là hiểu lầm thôi. Ta uống say rồi, không biết…"

Lời nói còn chưa dứt, một bàn tay của Cố Cửu Tư đã đánh vào mặt Vương Vinh: "Bây giờ thì biết rồi?!"

Thị vệ của Vương Vinh đều đã chạy đến, nhìn thấy hai người thì hơi do dự. Vương Vinh phun sang bên cạnh một cái, nổi giận, giễu cợt nói: "Cố Cửu Tư, ngươi cũng không nên trách ta. Nữ nhân gia đình giàu có nhà ai lại có thể xuất đầu lộ diện cùng cười nói với một nam nhân như thế? Ta không nghĩ tới nhà ngươi lại không biết xấu hổ như vậy."

"Cút con mẹ ngươi đi."

Cố Cửu Tư nói thẳng: "Nữ nhân cả nhà ngươi sống như con rùa đen rụt đầu nên không thấy nương tử nhà ta sống tốt à? Nàng thích làm ăn ta để cho nàng làm, nàng thích dạo phố ta để cho nàng đi, ông đây sủng ái nàng đối tốt với nàng, còn đến lượt súc sinh như ngươi nói này nói kia sao? Hôm nay coi như ông đây nói cho ngươi biết, lần sau ngươi nhìn thấy nàng thì lùi xa ba trượng, nhường đường, cút xa một chút cho ta!"

"Cố Cửu Tư," Vương Vinh tức giận mà cười: "Ngươi cũng đừng có giở trò ngang ngược với ta, nếu không sau này ta sợ ngươi phải khóc đấy."

"Ha ha," Cố Cửu Tư cười ra tiếng: "Vậy hiện tại ta liền để ngươi khóc vậy!"

Vừa mới dứt lời, Cố Cửu Tư đấm một cái về phía Vương Vinh. Nắm đấm của hắn vừa tàn nhẫn vừa nhanh, Vương Vinh bị dọa mà lùi về sau, vội vàng hô: "Người đâu! Người đâu!"

Thị vệ bên cạnh cùng nhau tiến lên, thân thủ Cố Cửu Tư linh hoạt trong đám người, trực tiếp nhấc Vương Vinh lên, chân ở trên bậc thang đạp một cước xuống! Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, Vương Vinh lập tức thét lên, đau đến mức nước mắt giàn giụa. Cố Cửu Tư nắm lấy tóc hắn ta, bắt lấy yết hầu hắn ta, lấy hắn ta chắn trước người mình, gầm thét về phía đám người xông lên: "Ai dám tiến lên một bước nữa thử xem?!"

Không ai dám bước lên, Vương Vinh khóc kêu rêu, lúc này gia đinh Cố phủ và Liễu Ngọc Như một trước một sau chạy đến đã nhìn thấy tình hình hỗn loạn như thế.

Có vài sợi tóc của Cố Cửu Tư rơi trên gò má, gương mặt tuấn mỹ mang theo sự tàn nhẫn hiếm thấy, thậm chí còn vỗ vỗ mặt Vương Vinh, cười lạnh: "Ta nói để ngươi khóc, không lừa ngươi chứ?"

Vương Vinh khóc không nói, hắn ta đau đến mức không thể suy nghĩ được nữa.

Cố Cửu Tư giương mắt nhìn tất cả mọi người, sắc mặt lạnh lùng: "Ta nói rõ với các ngươi, trong Cố gia ta, nam nhân là người, nữ nhân càng là người hơn, nữ nhân Cố gia ta phải sống đường đường chính chính tùy ý làm bậy, nam nhân có thể làm gì thì nữ nhân có thể làm cái đó. Sau này nếu còn để ta nghe thấy ai nói hươu nói vượn sau lưng, ta không biết thì không sao, ta mà biết thì ai nói ta sẽ đánh gãy chân chó người đó!"

Nói rồi Cố Cửu Tư nắm lấy tóc Vương Vinh: "Lời ta nói nghe hiểu không?"

"Hiểu rồi hiểu rồi." Vương Vinh vội nói: "Đại công tử, ta sai rồi, sau này nhìn thấy thiếu phu nhân ta đều sẽ tránh xa ba trượng."

"Còn ngang ngược không?"

"Không ngang." Vương Vinh khóc nói: "Ở thành Dương Châu ngài là ông nội, ngài lớn nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!