Chương 174: Ca Múa Đón Chào Thịnh Thế Ánh Sáng Chiếu Rọi Nhân Gian

Dương Huy mau chóng tỉnh táo lại, ông liếc nhìn quản gia đứng cạnh rồi ôm một Tây Phượng đang khóc lóc nhưng vẫn thanh nhã như hoa lê mà khuyên nhủ, "Ngươi cứ vào đã, sau đấy từ từ nói."

Tây Phượng theo Dương Huy vào phòng, ông bắt mọi người ở ngoài rồi đóng cửa lại.

Khi trong phòng chỉ còn ông và Tây Phượng, Dương Huy vội hỏi, "Ngươi nói bệ hạ muốn giết ta?"

Tây Phượng gật đầu với nước mắt giàn giụa, Dương Huy cau mày, "Sao hắn phải giết ta?"

"Ta…ta không rõ nữa." Tây Phượng vừa lắc đầu vừa nức nở, "Trưa nay ta đem canh đến chỗ bệ hạ thì nghe hắn đập phá đồ vật và bảo…bọn chúng tìm chết giống Trương Ngọc với Diệp Thanh Văn.

Thế rồi hắn ra lệnh chuẩn bị rượu độc vào bữa tiệc tối nay, hắn nói các ngài là đám nô tài không biết nghe lời… Còn nói phải giá họa cho Cố Cửu Tư!"

Tây Phượng nhíu mày, "Cố đại nhân nổi tiếng nên ta từng nghe qua, không phải ngài ấy đã bỏ trốn tới U Châu sao? Ta thật không hiểu ý bệ hạ nhưng ta biết," Tây Phượng gấp gáp túm lấy tay áo Dương Huy, nàng ấy nôn nóng can ngăn, "hiện giờ trong cung bị binh mã lấp kín, ngài đừng đi!"

"Nếu binh mã ở khắp nơi," Dương Huy cảnh giác nói, "ngươi ra bằng cách nào?"

Lời này khiến Tây Phượng ngẩn người, lát sau nàng ấy run rẩy đứng thẳng lên và chất vấn bằng giọng không thể tin nổi, "Ngài nghi ngờ ta?"

"Không…ta…"

Dương Huy chưa nói hết câu, Tây Phượng đã nhặt cái chén gần đấy ném về phía ông.

Tiếp theo nàng ấy nhặt được món nào là ném món đó, tay ném nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi.

"Ngài nghi ngờ ta! Ngài thế mà lại nghi ngờ ta! Ta không màng thân phận quý phi, đánh đổi hết tiền tài để cải trang thành cung nữ tới báo tin cho ngài, vậy mà ngài còn nghi ngờ ta!"

"Tây Phượng!"

Dương Huy chộp tay Tây Phượng, cuống quít giải thích, "Ý ta không phải thế! Chuyện ngươi nói rất nghiêm trọng, ta cần suy nghĩ kỹ!"

"Ngài đừng vào cung là được!" Tây Phượng khóc sướt mướt.

"Ta chỉ muốn ngài sống sót thôi mà khó đến vậy sao?!"

Dương Huy ngỡ ngàng trước lời thổ lộ của Tây Phượng.

Nàng ấy khóc tới mức hơi thở đứt quãng rồi chậm chạp ngồi sụp xuống như đã kiệt sức.

Dương Huy ngơ ngác nhìn nàng ấy ngồi trên mặt đất mà khóc sụt sùi, trong đầu ông bỗng hiện lên rất nhiều thứ.

Tây Phượng nói mình không hiểu song ông thì khác.

Tìm chết giống Trương Ngọc với Diệp Thanh Văn…

Giá họa cho Cố Cửu Tư…

Đơn giản vì hoàng đế muốn giết bọn họ.

Từ lúc Tư Mã Nam và Vi Đạt Thành nhận son phấn của Cố Cửu Tư đến khi hắn nạp Tây Phượng để cảnh cáo ông, Phạm Ngọc đa nghi nên làm nhiều việc thế thì lo sợ bọn họ nảy sinh ý đồ mưu phản.

Chu Cao Lãng sắp đến Đông Đô, cộng thêm Cố Cửu Tư xuất hiện ở đây rồi lén lút trao đổi với bọn họ, có lẽ đã thúc đẩy Phạm Ngọc đưa ra quyết định liều chết tới cùng.

Hắn sẽ giết bọn họ để vu oan cho Cố Cửu Tư, sau đấy lợi dụng nỗi căm thù của thuộc hạ bọn họ mà xúi giục những người này đấu một mất một còn với Chu Cao Lãng nhằm bảo vệ Đông Đô.

Dương Huy im lặng thật lâu giữa tiếng khóc của Tây Phượng, ông cảm giác mình đã bị ép tới đường cùng.

Bây giờ ông phản hay không thì Phạm Ngọc cũng nhận định ông, Vi Đạt Thành, Tư Mã Nam là nghịch tặc.

Nếu tối nay hắn không giết ba người, lý do duy nhất là vì bọn họ còn hữu dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!