Chương 17: (Vô Đề)

Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư dường như đã hoàn toàn không biết phải làm sao ở trước mặt, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, đôi mắt vừa khóc xong mang theo sự tỉnh táo không nên lời. Nhưng chính sự tỉnh táo này lại khiến Cố Cửu Tư cảm thấy có chút sợ hãi, thanh đao trên cổ không quan trọng, thật ra với thân thủ của Liễu Ngọc Như thì trước khi nàng ra tay hắn có thể giành lấy cây đao này, thế nhưng thứ khiến hắn sợ hãi lại là trạng thái này của Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư thật sự tin, thời khắc này, Liễu Ngọc Như đang đánh cược với tính mạng để đàm luận với hắn.

Hắn không dám đùa với nàng, giờ phút này hắn biết rõ, đối với Liễu Ngọc Như mà nói, gả vào nhà hắn, gả cho hắn là chuyện tuyệt vọng đến mức nào.

Nếu quả thật như lời nàng nói….

Vậy thì người nàng vốn thích là Diệp Thế An?

Trong đầu Cố Cửu Tư lướt qua một ý nghĩ như thế, cảm giác áy náy điên cuồng kéo tới, hắn có hơi bối rối luống cuống. Hắn muốn nói với nàng rằng hắn nguyện ý thành toàn cho nàng và Diệp Thế An, nhưng lại sợ mình nói sai, rất lâu sau hắn mới lắp bắp nói: "Nàng…. Nàng thu đao lại đã, chúng ta từ từ nói."

"Về nhà rồi nói."

Liễu Ngọc Như chỉ nói câu này, Cố Cửu Tư đau đầu nói: "Được được được, về nhà về nhà, về thì về."

Liễu Ngọc Như thu đao lại, đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.

Cố Cửu Tư chỉnh sửa quần áo, Liễu Ngọc Như cảnh giác nhìn hắn, làm tư thế mời, giống như một thê tử dịu dàng hiền thục. Cố Cửu Tư duỗi lưng một cái, đi vào bên trong, Liễu Ngọc Như vội nói: "Chàng muốn làm gì?"

"Thay quần áo." Cố Cửu Tư thở dài, Liễu Ngọc Như lập tức bắt lấy tay áo hắn, lạnh nhạt nói: "Không cần, ở nhà chuẩn bị quần áo xong rồi, chúng ta về thôi."

Nàng không chắc chắn với tính tình của Cố Cửu Tư thì có thể chạy mất lúc thay quần áo hay không.

Nói rồi Liễu Ngọc Như kéo lấy Cố Cửu Tư đi ra ngoài, Cố Cửu Tư bị nàng dùng hai tay kéo xuống lầu, vừa đi vừa thở dài: "Cần gì chứ? Chỉ là chút thời gian thay quần áo thôi, cần thiết gấp như vậy sao?"

Liễu Ngọc Như không nói lời nào, Cố Cửu Tư cảm thấy ánh mắt xung quanh đều nhìn bên này. Hắn có hơi xấu hổ, quát những người đang nhìn: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Không sợ nhìn rồi bị mù luôn sao!"

Mọi người nín cười, vội vàng quay đầu đi nhưng lại dùng khóe mắt để nhìn.

Cố Cửu Tư cảm thấy thể diện nhiều năm của mình đều mất hết trong hôm nay. Khi hắn và Liễu Ngọc Như cùng nhau lên xe ngựa, hắn không nhịn được oán giận: "Nàng đến tìm thì tìm đi, ta cũng không phải là người không nghe khuyên bảo, mặt trận lớn như vậy, nàng để mặt mũi của ta ở đâu?"

"Chàng cần mặt mũi sao?"

Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn.

Cố Cửu Tư không hiểu ra sao: "Ta không cần mặt mũi sao?"

"Sau này cũng không cần."

Liễu Ngọc Như nói xong, đập một cuốn tới cho hắn, lạnh nhạt nói: "Đọc sách, từ hôm nay trở đi chàng cũng đừng tùy tiện ra ngoài nữa, học tập cho tốt, chờ đến khi Diệp Thế An công bố kết quả thi, hắn thi hạng bao nhiêu, sau này tham gia thi cử, chàng không thể kém hắn."

"Liễu Ngọc Như," Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì cuống lên: "Nàng cứ hư vinh thích ganh đua so sánh vậy sao? Hắn thi hạng bao nhiêu đâu có liên quan đến ta?"

Liễu Ngọc Như cười lạnh: "Nếu không gả cho chàng thì ta chính là Diệp phu nhân."

Cố Cửu Tư bị lời này chặn họng, hắn biết lời nói của Liễu Ngọc Như cũng là nói thật, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Hắn ném sách đi, mất hứng nói: "Ta không so với hắn."

"So không lại đúng không?"

Liễu Ngọc Như xoay người nhặt sách lên, phủi phủi bụi: "Không sao, ta cũng không hy vọng chàng thắng."

Cố Cửu Tư không nói lời nào, hắn đánh cược cả giận: "Ta vốn còn có một chút áy náy, bây giờ nghe xong lời này của nàng thì chút xíu áy náy đó của ta cũng mất rồi!"

Liễu Ngọc Như lấy nho từ bên cạnh, cụp mắt lột vỏ nói: "Không sao, ta cũng không hiếm lạ gì sự áy náy của chàng. Dù sao thì sách này chàng đọc thì đọc, không đọc cũng phải đọc."

"Ta không đọc!"

Cố Cửu Tư rống lớn: "Ta nhìn xem nàng có thể làm gì ta, ta muốn xuống xe, ta…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!