Chương 12: (Vô Đề)

Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, nàng ôm ngân phiếu mà thức dậy.

Nàng nằm trên giường không nhúc nhích, đáy lòng nàng bình tĩnh chết lặng, không nghĩ đến chuyện gì cả.

Sau khi phát tiết hoàn toàn, những sự đau khổ và phẫn nộ tuôn trào, sau đó là sự tuyệt vọng và mờ mịt kéo đến, nàng không biết mình kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì, cũng không biết tương lai phải tiếp tục như thế nào.

Dù có thông minh nhạy bén thế nào thì trước sau gì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Dù mười lăm tuổi đã cập kê rồi nhưng đối với cuộc đời dài dằng dặc này mà nói, mười lăm năm cũng không đủ để nội tâm của một người trưởng thành.

Ngươi có thể dùng mười lăm năm để đọc thuộc Tứ thư Ngũ kinh nhưng lại không có cách nào có được nội tâm bình tĩnh thản nhiên trong vòng mười lăm năm được.

Nàng không muốn tiếp tục chống chọi nữa, nàng hoàn toàn từ bỏ, nằm trên giường, không muốn cử động, không muốn nói chuyện, không muốn ăn, không muốn gì cả.

Mà Cố Cửu Tư cũng không dám trêu chọc nàng, trong khoảnh khắc hạ nhân mở cửa, hắn lập tức chạy ra ngoài.

Hắn suy nghĩ một đêm, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không thể cứ chấp nhận như vậy được, hắn muốn chống lại Cố Lãng Hoa! Muốn khiến cho Liễu Ngọc Như từ bỏ tâm tư với hắn!

Thế là trong đêm, hắn lại lần nữa móc ra tiền riêng mà mình cất giấu trong phòng, thay quần áo, khi hạ nhân mở cửa, hắn chạy như điên ra khỏi Cố phủ. Hạ nhân của Cố gia bị tốc độ chạy của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ, sau khi nhìn nhau liền vội vàng báo cáo cho Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đứng dậy, Cố Lãng Hoa nghe thấy Cố Cửu Tư chạy rồi thì phất tay áo nói: "Chạy thì chạy, con dâu đâu? Con dâu còn tốt chứ?

Nó không chạy chứ?"

Quản gia đến bẩm báo ngẩn người, có hơi mờ mịt nói: "Không chạy."

Không quan tâm đến nhi tử mà quan tâm con dâu như vậy sao?

Nghe thấy Liễu Ngọc Như không chạy, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đều nhẹ nhàng thở ra, Giang Nhu nói: "Con dâu vẫn còn thì tốt, Cửu Tư chạy thì chạy đi."

Quản gia: "….."

Nhi tử này có lẽ không phải là con ruột.

Giang Nhu và Cố Lãng Hoa khoan dung cho Cố Cửu Tư mà không biết, hắn liều mạng chạy khỏi Cố phủ, căn bản không dám dừng lại, chạy như điên đến tửu lâu mà mình hay đến, lên một căn phòng trong quán, phái người đưa tin cho Dương Văn Xương và Trần Tầm rồi tiếp tục uống rượu, cuối cùng cũng cảm thấy có một chút an toàn.

Sau đó hắn ở trong tửu lâu chờ Dương Văn Xương và Trần Tầm, chờ nửa canh giờ, hai vị công tử bột quần áo không chỉnh tề chạy tới, sau khi đóng cửa lại, ba huynh đệ nhìn nhau, sau sự im lặng ngắn ngủi, Dương Văn Xương chắp tay nói: "Chúc mừng chúc mừng….."

"Đừng chúc mừng nữa," Cố Cửu Tư thống khổ đỡ lấy trán: "Ta cảm thấy đầu ta sắp nổ rồi."

"Nổ cái gì?" Trần Tầm đi đến cạnh bàn, rót chén rượu, khuyên nhỉ: "Cưới nữ nhân cũng không phải chuyện gì lớn. Không phải là Liễu Ngọc Như ham muốn thân phận Cố phu nhân sao? Cho nàng ta là được rồi, sau này chúng ta nên chơi thế nào thì chơi thế ấy, huynh cũng đừng lo lắng nữa."

"Không," Cố Cửu Tư thống khổ lên tiếng: "Nếu nàng chỉ tham tiền thì tốt rồi, vấn đề chính là, tối hôm qua ta mới biết được, nàng không phải vì tiền."

"Vậy thì nàng ta vì cái gì?" Dương Văn Xương có hơi mờ mịt, ba người bọn họ đã sớm cùng nhau suy nghĩ rõ ràng rồi, Liễu Ngọc Như chính là vì tiền, không có khả năng nào khác.

Cố Cửu Tư ngẩng đầu, thở dài, có một chút thương hại nói: "Nàng là vì ta mà đến."

"Nàng ta muốn báo thù huynh?" Dương Văn Xương phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nói: "Sự đánh đổi này có hơi lớn đấy?"

"Không," Cố Cửu Tư nghiêm túc nói: "Nàng ấy thích ta."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tầm liền phun ngụm rượu trong miệng ra, bắn lên mặt của Dương Văn Xương ở đối diện.

Trần Tầm vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta quá kinh ngạc rồi."

Khuôn mặt Dương Văn Dương không có biểu cảm gì để cho Trần Tầm lau mặt, quay đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư: "Ta cũng rất kinh ngạc."

"Ai lại không chứ?" Cố Cửu Tư uống một hớp rượu: "Cuộc đời này, nợ tình cảm chính là khó trả nhất, nàng ấy đòi tiền còn tốt, muốn trái tim này của ta, ta cũng không biết làm sao mới tốt."

"Huynh muốn khiến nàng hết hy vọng?" Dương Văn Xương hiểu được suy nghĩ của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhẹ gật đầu: "Hết hy vọng sớm một chút, từ bỏ sớm một chút, đỡ cho càng lún càng sâu, ta cũng khó xử."

"Chuyện này dễ thôi," Trần Tầm vội nói: "Khiến cho một nữ nhân hết hy vọng quá đơn giản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!